“Ngươi lãng tai à?”
“Không không không… nhưng mà…”
Nhưng mà, không phải chủ tử đã tuyên bố, vương phủ không có tiền không có thịt, không có đầu bếp, tốt nhất đuổi hết đám bạn bè của Tiểu Cửu Nhi đi hay sao?
“Nếu đã không lãng tai, vậy mau đi làm theo lời ta phân phó”.
“Nhưng Đầu bếp đều đi rồi, hơn nữa Đế Đô không có thịt gì cả”.
Advertisement
“Đầu bếp đi rồi, không phải vẫn còn ngươi sao? Không phải vẫn còn đám thuộc hạ của ngươi sao, tự nghĩ cách nướng cho bọn chúng ăn đi, mặt khác, Đế Đô không có thịt, vậy mua ngoài Đế Đô, mua không được nữa thì chặt thịt các ngươi ra là được rồi”.
“A…”
Thanh Phong sững sờ.
Sao mỗi ngày một khác thế này?
Advertisement
Hơn nữa…
Vì sao chuyện khổ cực gì cũng rơi trên đầu cậu ta vậy?
Cậu ta biết, vương phi nhà cậu ta không dễ hầu hạ.
Quả nhiên…
Tên khốn kiếp Giáng Tuyết này, bản thân không dám đến hầu hạ vương phi, mỗi lần đều gài cậu ta vào tròng.
Tiểu Cửu Nhi dựng thẳng đuôi rắn, tỏ vẻ khen ngợi Cố Thanh Hy: “Chủ nhân, vẫn là cô tốt với Tiểu Cửu Nhi nhất. Thanh Phong ngươi còn ngẩn ra đó làm gì, ta muốn năm ngàn con heo nướng, năm ngàn con dê nướng, một ngàn con trâu nướng”.
Thanh Phong suýt thì hôn mê.
Ngày hôm nay, người hầu của phủ Dạ Vương mua hết thịt trong thành, thậm chí còn phái không ít hạ nhân ra ngoài thành mua lượng lớn thịt.
Ngày hôm nay, phủ Dạ Vương đóng chặt cửa lớn, những con rắn màu sắc sặc sỡ tranh nhau chen lấn mà bò, mục tiêu đều là phủ Dạ Vương.
Ngày hôm nay, phủ Dạ Vương không ngừng truyền ra tiếng rắn xì xì và tỏa ra mùi thịt nướng thơm nức.
Ngày hôm nay, không ít người nghe tin Dạ vương phi trở về, muốn mời nàng tiếp tục kể chuyện Độc hậu trở lại hay nhà có bạo quân nhưng đều bị dọa sợ chạy trối chết.
Ngày hôm nay, Cố Thanh Hy nữ giả nam trang, nhân lúc vương phủ rối ren, trèo tường ra ngoài.
Lăng Hiên đình nằm ở vị trí cao nhất của vương phủ, từ nơi này nhìn xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ vương phủ, tất nhiên cũng có thể nhìn thấy trong hoa viên vương phủ lít nha lít nhít toàn là rắn đang điên cuồng ăn thịt nướng.
Thân thể Giáng Tuyết chợt lóe giống như một cơn gió mát, thoáng cái đã đi đến trước mặt Dạ Mặc Uyên.
“Chủ tử, vương phi giả nam chạy ra ngoài rồi, lúc này đang tiến về phủ tướng quân”.
Dạ Mặc Uyên ngồi trên đình nghỉ mát, bàn tay trắng nõn cầm một bầu rượu, tự rót tự uống, gió nhẹ lướt qua thổi bay mái tóc đen của hắn, mang lại cảm giác tựa thế gian chỉ mình ta.
Đối với lời nói của Giáng Tuyết, hắn cũng không thấy bất ngờ, giống như sớm đã nằm trong dự tính.
Rất lâu sau, Dạ Mặc Uyên thản nhiên nói ra một câu: “Đi theo nàng, phái người âm thầm bảo vệ là được”.
“Vâng…”
Giáng Tuyết nói xong cũng không rời đi, mà ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Muốn nói gì thì cứ nói”.
“Chủ tử, người nói xem, vương phi có thể xuống tay được sao?”
Động tác uống rượu của Dạ Mặc Uyên khựng lại, nặng nề đặt chén rượu lên bàn trà, đưa mắt nhìn về phía phủ tướng quân, nhưng cũng không trả lời.
Giáng Tuyết biết điều không dám hỏi nữa, cơ thể chợt lóe, đã rời đi rồi, chỉ còn lại một mình Dạ Mặc Uyên ngồi trên đình nghỉ mát.
Trên đường cái Đế Đô.
Dọc đường Cố Thanh Hy đi qua, tất cả mọi người đều đang sôi nổi bàn luận.
“Nghe nói gì chưa, trong phủ Dạ Vương có tà ma, rất nhiều rắn đều chạy vào phủ Dạ Vương”.
“Không thể nào, người ở trong phủ Dạ Vương chính là chiến thần, người chết trong tay chiến thần đâu chỉ ngàn vạn, tà ma nào dám động thổ trên đầu Thái Tuế?”
“Thật đó, không tin ngươi tự xem đi… lại thêm một đàn rắn bò vào rồi kìa”.
“Ôi chao, trời ạ, sao lại nhiều rắn như vậy, người trong phủ Dạ Vương mặc kệ sao? Bọn họ không biết nghĩ cách đuổi rắn ra ngoài sao?”
“Đây chính là chỗ kỳ quái, phủ Dạ Vương còn đưa ra thông báo, hạ lệnh mọi người không được phép giết rắn, bắt rắn, người vi phạm giết chết không tha”.