Dạ Mặc Uyên gắng gượng đứng dậy, song, vừa mới khẽ nhúc nhích thì nội thương trên người lại nhức nhối.
“Ta dìu chàng”.
Thay vì bảo là nàng dìu, vậy chẳng bằng nói là Dạ Mặc Uyên đang tựa cả người vào bả vai của nàng thì đúng hơn.
Cố Thanh Hy cố gắng nén đau, đỡ Dạ Mặc Uyên xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước.
Nàng biết Dạ Mặc Uyên cũng đang chịu đựng, với tình trạng hiện giờ, hắn tỉnh táo được đã là tốt lắm rồi.
Đáy thung lũng toàn tuyết là tuyết, mỗi lần giẫm xuống tuyết đều ngập đến tận đầu gối, tăng thêm gánh nặng khá nhiều cho hai người đang bị trọng thương.
Bước rồi lại bước, mùa đông khắc nghiệt, hoa tuyết bay đầy trời, khiến cả hai lạnh cóng đến mức run lẩy bẩy.
Trên lớp tuyết dày là hàng dài những dấu chân.
Cả hai cứ tưởng mình đi rất lâu, thế nhưng họ mới chỉ di chuyển được một chút xíu mà thôi. Nơi đây, ngoài tuyết phủ mênh mông ra thì chỉ có đúng một động băng.
Nhưng bọn họ không dám vào động băng nữa, chỉ sợ sẽ đụng chạm với hung thú, hoặc là phó tộc trưởng Tư Không và Băng Long cấp bảy.
Suy cho cùng Băng Long vẫn có thể tìm đến dựa theo mùi mà.
“Khụ khụ…”
Dạ Mặc Uyên ho vài tiếng, còn hộc ra cả máu khiến mặt tuyết trắng nhuốm màu đỏ chói mắt.
Cố Thanh Hy khẽ cắn môi, bất chấp Dạ Mặc Uyên có đồng ý hay không, nàng vẫn đỡ hắn vào trong sơn động: “Bên ngoài gió tuyết to quá, vào trong tránh trước đã”.
“Chàng bị thương rất nặng, cần phải tĩnh dưỡng, xem ra chúng ta phải ở đây thêm một thời gian rồi”.
Trong lòng Cố Thanh Hy nóng như lửa đốt.
Một nguyên do là vì ngày mười lăm trăng tròn sắp tới, mặt khác, nàng vẫn phải tìm ra viên Long Châu thứ bảy.
Cho dù tạm thời không tìm thấy viên Long Châu thứ bảy thì nàng cũng phải quay về Ngọc tộc một chuyến.
Nàng rời đi lâu như vậy, không biết bệnh tình của Thần Phi đại ca thế nào rồi nữa.
Mặt khác, nàng không yên tâm về Dạ Mặc Uyên lúc này.
Hắn vì cứu nàng nên mới bị thương nặng như vậy.