Chỉ nghe “xẹt” một tiếng, y phục dạ hành dính kèm máu thịt của hắn ta bị xé xuống, để lộ phần thần trên chi chít vết thương trước mặt Cố Thanh Hy.
Đầu óc Cố Thanh Hy ‘uỳnh’ một tiếng, suýt nữa chết ngất đi.
Cơ thể của hắn ta so với Diệp Phong chỉ có hơn chứ không có kém.
Từ trên cổ trở xuống chi chít chằng chịt toàn là vết thương.
Có vết roi đánh, vết đao, vết kiếm, vết mâu, vân vân, lớn lớn nhỏ nhỏ, nhiều vô số kể.
Rất nhiều nơi thậm chí còn lộ cả khớp xương ra ngoài.
Có thể nhìn ra được, người này từ nhỏ đến lớn đã trải qua vô số lần đánh đấm.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, vết cào, vết cắn của sói tuyết hay vết cào của nhện, vết nào cũng sâu thấy tận xương.
Thậm chí, xương sườn của hắn ta còn gãy mất mấy cái.
Cố Thanh Hy không biết nên bắt tay vào chữa trị cho hắn ta thế nào, vết thương nhiều thế này, kinh hãi thật đấy.
“Ở đây không có thuốc gây tê, lúc xử lý vết thương không tránh khỏi đau đớn, ngươi nuốt viên thuốc này đi, ít nhiều gì cũng đỡ hơn”.
Thiếu niên áo đen không nhận lấy viên thuốc của nàng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Cố Thanh Hy chỉ vào cổ họng của mình, ra hiệu cho hắn ta nuốt viên thuốc xuống.
Thiếu niên áo đen vẫn không hề nhúc nhích, Cố Thanh Hy dứt khoát túm lấy cổ họng hắn ta, cưỡng ép đối phương nuốt viên thuốc.
Thiếu niên áo đen giãy giụa vài cái, thế nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể gắng gượng nuốt viên thuốc xuống.
“Yên tâm đi, chỉ là thuốc giảm đau thôi, không chết người đâu. Cho ngươi miếng vải này, nếu ngươi đau quá thì cứ cắn nó”.
Thiếu niên áo đen ngoảnh đầu sang một bên, từ chối yêu cầu của Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy cũng không cưỡng ép, bắt đầu xử lý vết thương cho hắn ta, mỗi lần xử lý một chỗ, nàng sẽ hỏi hắn ta có đau không.
Thiếu niên áo đen hoặc là không biểu cảm gì, hoặc là nghiến răng nghiến lợi khi đau đến cực độ, thế nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Trước kia ta có một người bạn, vết thương trên người hắn cũng nghiêm trọng như ngươi, cũng toàn thân thối rữa chảy mủ, vết thương mới chồng vết thương cũ, khi ta xử lý vết thương cho hắn ta, hắn ta cũng cố sống cố chết không chịu phát ra âm thanh nào”.
“Rất nhiều lần, ta trông thấy một mình hắn ta trốn vào trong góc khuất, tự chịu đựng và tự an ủi bản thân”.
“Khi ấy ta rất nghi hoặc, phải trải qua những điều gì mới khiến một người nhẫn nhịn đến mức độ này”.
“Sau này ta mới biết, hóa ra hắn ta bị coi như trai lơ từ nhỏ, lớn lên trong chửi mắng, đánh đập và lăng nhục kéo dài bất tận, chỉ cần hắn ta tỏ ra cầu xin hay khóc lóc, vậy thì chỉ có sự giày vò tàn nhẫn hơn đón chờ hắn ta”.