“Nếu đã không còn sức lực thì ngồi yên đi, vết thương nặng như thế này mà không chịu xử lý, cho dù không trúng độc cũng phải chảy máu, đau chết mới thôi”.
Cố Thanh Hy xé ống tay áo trên vai hắn ta, dùng nước sạch giúp hắn ta lau vết thương rồi rắc thuốc cầm máu và thuốc bột giải độc, động tác của nàng rất nhẹ, chỉ sợ làm hắn ta đau.
Cơ thể của thiếu niên áo đen cứng đờ.
Không biết là vì chất độc ngấm vào quá mạnh hay bởi vì động tác trị thương của Cố Thanh Hy quá dịu dàng.
Trong tầm mắt, hắn ta thấy Cố Thanh Hy cúi đầu, chăm chú giúp hắn ta xử lý vết thương, thiếu niên áo đen thấy được, dưới hàng mi dài kia vẻ đau xót đến từ nội tâm trong đôi mắt long lanh trắng đen rõ ràng của nàng.
Cảm giác này trước nay chưa từng xuất hiện.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể hắn ta bị thương nặng đến mức nào, cũng chỉ có thể chịu đựng và tự an ủi bản thân.
Nếu hắn ta không tự chữa cho mình, chỉ có thể chờ chết.
Cho dù…
Đôi khi hắn ta thoi thóp, đôi lúc có người giúp hắn ta xử lý, cũng rất qua loa và thô bạo, muốn đau thế nào có đau thế ấy, hoàn toàn không để tâm tới cảm nhận của hắn ta.
Chưa từng có ai đối xử dịu dàng với hắn ta như thế…
“Vết thương trên tay được xử lý rồi nhưng vết thương trên người nghiêm trọng hơn, ta cần phải xé y phục của ngươi, ngươi sẽ không trách ta phi lễ với ngươi chứ?”
Cố Thanh Hy đợi một lúc lâu cũng không đợi được lời của thiếu niên áo đen.
Nàng bật cười tự giễu: “Tại sao ta lại quên mất chứ, ngươi bị câm mà. Máu thịt của ngươi và y phục dính vào với nhau rồi, khi cởi y phục ra sẽ hơi đau, ngươi cố chịu nhé”.
Cố Thanh Hy nói rồi lấy ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng rạch y phục của hắn ta.
Không ngoài dự đoán, máu thịt của hắn ta thực sự đã dính cùng với y phục, một số nơi đã thối rữa và mưng mủ khiến ai trông thấy cũng kinh hãi, nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Dù Cố Thanh Hy cẩn thận đến mức nào cũng kéo phải da thịt của hắn ta mấy lần.
“Đau lắm phải không?”
Nàng ngẩng đầu, đập vào mắt là biểu cảm lãnh đạm của thiếu niên áo đen.
Người thường mà bị thương nặng như vậy chắc hẳn đã kêu la ầm ĩ rồi.