Cố Thanh Hy dứt khoát giật khăn che mặt của hắn ta.
Khăn che mặt bị giật xuống, toàn bộ khuôn mặt thiếu niên lộ ra trước mặt Cố Thanh Hy.
Nhìn thấy gương mặt hắn ta, sắc mặt Cố Thanh Hy lập tức trắng bệch, hai chân liên tục lùi về sau mấy bước, trong đôi mắt nhìn thấu suốt mọi chuyện lộ vẻ vừa mừng vừa sợ lại vừa không dám tin.
“Diệp Phong, tại sao lại là ngươi”.
Đáy lòng bình tĩnh như nước hồ thu của Cố Thanh Hy như bị một tảng đá lớn dội xuống, cuộn trào sóng cả.
“Ngươi còn sống, vậy mà ngươi vẫn còn sống”.
Cố Thanh Hy kích động nói ra, duỗi tay muốn vuốt ve khuôn mặt đẹp trai này.
Nhưng mà sát thủ áo đen lại lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác giống như cực kỳ chán ghét việc người khác đụng vào mình.
Trái tim đang kích động của Cố Thanh Hy lập tức hóa đá, hai tay khựng lại giữa không trung.
“Ngươi không phải Diệp Phong, ngươi là ai?”
Nếu là Diệp Phong, khi nhìn thấy nàng, chắc chắn hắn ta sẽ vô cùng mừng rỡ.
Hơn nữa ánh mắt Diệp Phong cũng không lạnh lùng như vậy, trên người lại càng không lạnh nhạt như thế.
Bất kể bị đối xử bất công cỡ nào, hắn ta luôn tỏ ra thiện lương ôn hòa.
Cố Thanh Hy tỉ mỉ quan sát thiếu niên áo đen.
Thiếu niên trước mắt có gương mặt y hệt Diệp Phong, giống như được đúc ra từ một cái khuôn, cũng là mày kiếm mắt sao, phong thái hiên ngang, dù đứng trong đám người cũng có thể lập tức hấp dẫn ánh mắt người ta.
Một điểm không giống duy nhất chính là, võ công của hắn ta tốt hơn Diệp Phong không chỉ một chút.
Hơn nữa cả người hắn ta lạnh như ác quỷ mới bò ra từ địa ngục, không mang theo chút tình cảm nào.
Dáng vẻ lạnh lùng này giống như một cỗ máy giết người, chỉ cần người khác bảo hắn ta làm cái gì thì hắn ta sẽ làm cái ấy.
Đối mặt với câu hỏi của nàng, thiếu niên áo đen vẫn im lặng không nói.
Cố Thanh Hy nhanh chóng nhìn về phía tay trái đối phương.
Lòng bàn tay trái của hắn ta có vết chai thật dày, hẳn là do luyện võ nhiều năm tạo thành.
Cố Thanh Hy muốn tìm xem liệu tay trái đó có vết thương gì không, nhưng nàng phải thất vọng rồi.