Đập vào mắt là cảnh Ôn Thiếu Nghi và thiếu niên áo đen đánh nhau như nước với lửa.
Cố Thanh Hy run rẩy lấy đan dược, đổ cả bình ra rồi cho vào miệng nuốt xuống.
Sau đó nàng lại nhanh chóng ngưng tụ nội lực, đẩy hết máu bị đông ra ngoài.
Nàng là người biết chữa bệnh, biết rõ sự thay đổi trong cơ thể của mình.
Liên tiếp bị thương nặng mấy lần, cơ thể nàng đã sắp không chống đỡ nổi nữa.
Sát thủ này lại dùng độc chiêu, giết chết một người chỉ bằng một kích, lần này mạnh hơn mấy nhát đao bị chém trước đó.
Nếu vết thương không được xử lý đàng hoàng, nếu máu bị đông lại thì nàng chắc chắn sẽ mất mạng…
Nàng không thể chết!
Nàng vẫn chưa thu thập đủ bảy viên Long châu, ngàn vạn người Ngọc tộc còn đang đợi nàng, dù có chết thì cũng phải đợi đến sau khi lời nguyền của Ngọc tộc được giải trừ.
Trong cơn choáng váng, Cố Thanh Hy ngất lịm đi.
Trước khi ngất, nàng nhìn thấy một người đàn ông ôn hòa đang lo lắng gọi tên mình, thì thầm gì đó bên tai nàng.
Nhưng Cố Thanh Hy không còn sức để đáp lại.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, người đã ở trong một hang núi khác.
Hang núi vẫn là động băng, toàn thân Cố Thanh Hy lạnh lẽo, đang được ai đó ôm chặt vào lòng.
Người ôm nàng trần trụi cơ thể, quần áo của đối phương đang đắp trên người nàng.
Cố Thanh Hy ngạc nhiên, ngẩng đầu lên.
Nhưng người trước mặt lại đang đeo một cái mặt nạ hình con bướm.
Đối phương nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xanh xao, hơi thở yếu ớt, đôi môi hồng hào cũng trở nên trắng bệch không còn chút màu máu.
Trên người hắn ta có vết chém và một lỗ máu, không biết là do thứ gì làm bị thương, máu chảy ròng ròng, thân thể lạnh ngắt, trông mà ghê người.
Lại nhìn sang nàng, vết thương trên người đã được xử lý từ bao giờ, không còn đóng băng nữa, nội thương cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
Cố Thanh Hy lấy quần áo xuống đắp lên người Ôn Thiếu Nghi, rồi bắt mạch cho hắn ta.
Nội thương của hắn ta nghiêm trọng hơn lúc trước, còn bị tổn thương khá nhiều, tu vi cũng bất ổn.
Cố Thanh Hy có ảo giác nếu còn giảm xuống nữa, võ công của Ôn Thiếu Nghi sẽ bằng cấp bậc với nàng.