Hắn ta thất vọng, khắp nơi trơn tru sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn.
"Ta sẽ xuống dưới xem có nơi nào đặc chân được không, nếu như có thì ta sẽ gọi ngươi".
"Cái gì…"
Cố Thanh Hy cả kinh.
Ôn Thiếu Nghi vốn bị thương nặng, không biết lấy sức từ đâu mà có thể vùng khỏi tay nàng, thả người rơi xuống.
Giờ phút này nàng đã rất khiếp sợ.
Bị nàng tóm lấy hắn ta vẫn còn có hy vọng sống.
Nếu như hắn cứ như vậy nhảy xuống, hắn vừa không có vũ khí lại không có võ công, khả năng chết là rất cao.
Nàng lại muốn tóm lấy hắn ta nhưng Ôn Thiếu Nghi quá nhanh nên nàng hoàn toàn không tóm được hắn ta, vì vậy nàng chỉ có thể nhìn hắn ta rơi xuống.
Hết thảy đều trở về hư vô.
Phía trên ngoại trừ tiếng sói tuyết gầm rú thì chỉ có tiếng kêu la thảm thiết của đám sói tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Máu nhỏ giọt tanh tách...
Sự đau đớn khiến cho Cố Thanh Hy cau mày thật chặt.
Nàng ước chừng thời gian uống một chén trà đã trôi qua nhưng vẫn chưa thấy Ôn Thiếu Nghi gọi mình.
Cơ thể dần trở nên yếu ớt, vách băng không thể nâng đỡ trọng lượng của cô.
Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng rơi xuống vì bị thứ gì đó va vào người.
Trong nháy mắt rơi xuống, nàng đã nhìn thấy thứ gì vừa va vào mình.
Đó không phải là sói tuyết.
Đó là một con người.
Chính là sát thủ áo đen.
Kẻ này chẳng phải là sát thủ áo đen đang đuổi giết nàng hay sao?
Lúc này, toàn thân hắn ta đã đẫm máu, cũng không biết là máu của hắn ta hay là máu của sói tuyết.
Tuy nhiên, nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng sát thủ áo đen đã bị móng vuốt của sói tuyết cào cấu ra rất nhiều vết thương.
Miệng vết thương đều rất lớn.