Hay cho một câu mỗi phùng giai tiết bội tư thân...
Trời ơi, tai của họ đang xuất hiện ảo giác sao?
"Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, vạn điều thùy hạ lục ti thao. Bất tri tế diệp ai tài xuất, nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao".
Bốp...
Thường Chân và Thường Bình kinh ngạc đến nỗi bút lông trên tay đều rơi cả xuống.
"Từ thủ trung tuyến, du thử thân thượng y. Lâm hành mật mật phùng, ý khủng trí trí quy. Ai ngôn tấc thảo âm, báo đắc tam xuân huy".
Từ phu tử kinh hãi chỉ về phía Cố Thanh Hy bộ dạng uể oải, toàn thân không ngừng run rẩy, trong cổ họng dường như có hàng ngàn hàng vạn từ nhưng không nói ra nổi một câu.
Ông ta chấn động, hoàn toàn chấn động.
"Ly ly nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh. Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong thổi hựu sinh".
Tiêu Vũ Hiên nuốt nước miếng, hỏi Liễu Nguyệt: "Nha đầu xấu xí thật sự là đồ ngốc sao?"
Liễu Nguyệt và Vu Huy ra sức lắc đầu.
Như vậy mà gọi là đồ ngốc thì thế nào mới gọi là thiên tài?
"Nhật chiếu hương lô sinh tử yên, dao khán bộc bố qua tiền xuyên. Phi lưu trực hạ tam thiên chi, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên".
Cố thừa tướng trợn tròn mắt, mãi lâu không thể lấy lại tinh thần, nhìn Cố Thanh Hy vừa viết thơ vừa ngủ gật, vừa cảm thấy vô cùng lạ lẫm, vừa cảm thấy nàng lúc này quá giống với mẫu thân đã mất của nàng.
Sứ thần của Sở Quốc, Triệu Quốc và Hoa Quốc đều trợn mắt há mồm.
Thơ của Cố Thanh Hy đúng là thơ hay.
Mỗi một câu thơ của nàng đều có thể trở thành danh thơ thiên cổ, cho dù tiên thơ năm đó cũng không làm được, nàng thật sự là người phàm sao?
"Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu, vãng sự tri đa thiếu. Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, cổ quốc bất kham hồi thủ minh nguyệt trung. Điêu lan ngọc thiết ứng do tại, chỉ thị chu nhan cải. Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu".
Trạch Vương mỗi lần nghe được một câu là lại lau mồ hôi một lần, vừa nãy bắt đầu nghe hạ nhân đọc thơ của nàng hắn ta còn vắt hết óc muốn liều một phen với nàng. Nhưng càng nghe đọc thì hắn ta càng cảm thấy tâm như tro tàn.
Muốn cầm bút lên viết thơ tiếp nhưng trong đầu lại không ngừng văng vẳng từng câu từng câu thơ của nàng mà đám hạ nhân đang thao thao bất tuyệt.
Thơ của Cố Thanh Hy tuyệt đối trấn áp được hắn ta, khiến đầu óc hắn ta trống rỗng, không làm ra nổi bài thơ nào nữa, chỉ đành ngây người ra nhìn miệng của thái giám há ra rồi lại ngậm vào.
"Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên cân tan tận hoàn phục lai".
"Tương kiến thời nan biệt diệc nan, xuân phong vô lực bách hoa tàn. Xuân tàm đáo tử ti phương tận, lạp cự thành khôi lệ sử can".
Bút trong tay Diệp Phong như nặng ngàn cân, hắn ta nỗ lực xóa bỏ những câu thơ mà thái giám đọc lên, ra sức bình tĩnh lại tinh thần đang hỗn loạn của mình nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được, trước mắt phản chiếu hình ảnh Cố Thanh Hy vừa ngáp ngủ vừa làm thơ.
Từ đầu đến cuối hắn ta đều không dám coi thường Cố Thanh Hy, nhưng cục diện này hắn ta e là lại phải bại nữa rồi.
Không, hắn ta chỉ có thể thắng, không thể bại.
Hắn ta không có tư cách thất bại.
Nghĩ tới trách nhiệm gánh trên vai, Diệp Phong vứt bỏ tất cả, tiếp tục làm thơ.
Thượng Quan Sở và Dịch Thần Phi đăm chiêu nhìn Cố Thanh Hy.
Ngắn ngủi một ngày mà nàng đã mang lại cho họ quá nhiều chấn động.
Nha đầu này giống như một bảo tàng vậy, làm thế nào cũng không khai quật hết được.
"Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tinh viên khuyết. Thử sự cổ nan toàn, đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên".
"Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn trích hòa hạ thổ. Ai tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ".
"..."
Dạ Hoàng đã há hốc miệng tới nỗi nhét vừa một quả trứng chim.
Tiểu Lý Tử hận mỗi muốn chửi bới ầm ỹ.
Cố tam tiểu thư này là quỷ hiện thân sao?
Dựa vào bản lĩnh của nàng sao có thể viết ra nhiều thơ hay như vậy được?
Hoàng thượng vốn muốn thông qua việc sỉ nhục Cố tam tiểu thư để sỉ nhục chiến thần, giờ thì hay rồi, không những không thể sỉ nhục chiến thần, ngược lại còn khiến hai người họ nổi danh thiên hạ, hoàng thượng không tức chết mới lạ.
Tiểu Lý Tử vội vàng an ủi: "Hoàng thượng, thơ của Cố tam tiểu thư không biết sao chép ở đâu, nô tài thấy, có lẽ nên treo từng bức thơ mà cô ta viết lên, cho mọi người cùng xem chữ của cô ta viết".
"Đúng, treo lên".
Giọng nói của Dạ Hoàng đã run rẩy.
Nếu như hôm nay Cố Thanh Hy kinh diễm toàn trường, vậy thì mặt mũi của hắn ta cũng mất sạch sẽ.
Thái dám nghe theo lời treo thơ của nàng viết lên, bày ra trước mặt mọi người.
Đám đông lũ lượt ngóng dài cổ, muốn nhìn thấy chữ nàng viết có xấu như trong lời đồn hay không.
Nhưng bọn họ lại lần nữa bị kinh hãi.
Chữ của Cố Thanh Hy cứng cáp có lực phiêu diêu như mây bay, oai phong như rồng, mỗi một nét chữ tựa như nước chảy mây bay mà ra, phóng khoáng tiêu sái.
Chữ đẹp thế này cho dù là phu tử của học viện Hoàng gia e là cũng không viết ra được.
Có người không tin, đích thân tới bên cạnh Cố Thanh Hy để nhìn nàng viết từng nét từng chữ, nhưng lại thấy Cố Thanh Hy đang nhắm mắt, tùy tiện viết ra.
Nàng nhắm mắt viết, mỗi chữ lại như rồng bay phượng múa, con chữ say mê đầy mực.
Hãi...
Toàn trường kinh hãi.
Cố Thanh Hy căn bản không phải kẻ bất tài, nói nàng là đệ nhất tài nữ trong thiên hạ cũng không quá.
Chiếc bút lông sói trong tay Trạch Vương rơi đến độp một cái xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Hắn ta run rẩy gào lên: "Cố Thanh Hy, ngươi chơi ta".
Cố Thanh Hy giật mình nghiêng người sang một bên, suýt chút nữa là ngã khỏi ghế, giật mình đến hết cả cơn buồn ngủ, nàng tức giận quát: "Ngài có bệnh thì mau đi chữa đi, ở đây kêu gào làm gì? Khiến ta không thể an tâm mà ngủ được".
Trạch Vương bị tức đến nỗi trợn ngược mắt, miễn cưỡng dựa vào mặt bàn mới không ngã xuống.
Cái gì mà kêu gào khiến nàng không ngủ được?
Nàng ngủ mà vẫn có thể làm ra thơ hay như vậy, bảo hắn ta làm sao có thể chịu đựng nổi, muốn khiến hắn ta tức chết đúng không?
"Ngươi cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú mọi thứ đều tinh thông đúng không? Nếu như ngươi tài hoa như vậy tại sao còn cố ý giả vờ ngu ngốc?"