“A… a… a…”
Hai thị vệ ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn không dám mở mắt, trong lòng hoảng sợ khôn cùng.
Cố Thanh Hy kéo tay các nàng, ra hiệu các nàng bình tĩnh.
“Núi tuyết lớn như vậy, nếu như không có các ngươi dẫn đường thì sẽ rất dễ đi lạc”.
“Đi đi đi đi… đi sang trái, sau đó đi thẳng… đi thẳng đi thẳng… vậy là đến rồi”.
“Tiểu Cửu Nhi, tăng tốc độ lên nhanh nhất, ta muốn đến vùng đất cực Bắc trong thời gian ngắn nhất”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi bất mãn kháng nghị.
Hai tên lùn kia tiểu ướt lưng nó rồi.
“Ướt hả, không phải tắm một cái là sạch rồi sao, lải nhải cái gì”.
“Xì…”
Rắn lớn lao xuống, trong nháy mắt đã đi về phía trước không biết bao nhiêu mét.
Cố Thanh Hy ghi nhớ toàn bộ địa thế dãy núi nơi xa trong đầu.
Trong lòng lại nghĩ đến tình cảnh của Ôn Thiếu Nghi.
Ôn Thiếu Nghi là người của Thiên Phần tộc, mà Thiên Phần tộc dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối phó với Ngọc tộc.
Đáng lẽ nàng căn bản không cần thương hại hắn ta, nhưng không biết vì sao, ánh mắt tuyệt vọng của Ôn Thiếu Nghi trước khi nàng đi lại không ngừng quanh quẩn trong đầu.
Nữ hoàng Oa Nhân Quốc béo ục béo ịch, đôi mắt gian xảo, khi nhìn Ôn Thiếu Nghi không hề có ý tốt, mang suy nghĩ nhất định phải có được.
Có lẽ đã thèm muốn Ôn Thiếu Nghi rất lâu.
Rơi vào trong tay nữ hoàng, không chừng đời này của Ôn Thiếu Nghi sẽ thật sự bị hủy hoại.
Nàng phiền muộn không biết có nên quay về mang Ôn Thiếu Nghi ra hay không.
Bây giờ quay về, không tránh được việc lãng phí rất nhiều thời gian.
Con dân của Ngọc tộc đã không còn thời gian để chờ đợi rồi.
Nếu không quay về…
Trong lúc Cố Thanh Hy suy nghĩ, Tiểu Cửu Nhi đã dừng lại, xì xì hô lên: “Chủ nhân, đây chính là lối vào của vùng đất cực Bắc”.
Hai thị vệ vừa xuống khỏi người rắn đã nôn mửa dữ dội.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu quan sát, nơi này ngoài những ngọn núi tuyết cao vút vào tận trong mây ra thì chỉ còn những dòng sông băng.
Có lẽ do vị trí địa lý tương đối cao, nhiệt độ của nơi này lạnh hơn bên dưới rất nhiều, nàng có nội công hộ thể mà vẫn lạnh run cầm cập.