Nàng còn chưa dùng đến sức lực mà đám người này đã bị thương nặng như thế, rốt cuộc có phải họ cố tình bắt vạ nàng không?
Sau mấy lần liên tiếp hất họ ra xa, không ngoài ý muốn, ai nấy hộc ra máu tươi, ngã ra nền đất và trọng thương.
Advertisement
Khiến Cố Thanh Hy không nỡ dùng sức quăng họ đi nữa.
Thế mà đám người lùn này không biết chừng mực, điên cuồng gặm vào bắp chân của nàng hết lần này đến lần khác.
Nàng cũng biết đau chứ.
Cố Thanh Hy giận dữ quát: “Tất cả buông tay và nhả hết ra, nếu không chịu buông, coi chừng ta không khách sáo nữa”.
“Ta biết ngươi bản lĩnh cao cường, bọn ta cũng biết bọn ta không đánh nổi ngươi, ngươi có bản lĩnh thì giết hết bọn ta đi!”
Cách đó không xa, người lùn dày chi dày chít giơ cao bó đuốc ào ào xông tới, phải có tới hàng vạn, không, chắc hẳn phải gần mười vạn.
Trời đất…
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Ôn Thiếu Nghi nói xông vào Oa Nhân Quốc chẳng dễ dàng rồi.
Không phải không đánh lại được họ, mà là một khi động tay sẽ khó tránh cảnh máu chảy thành sông, bàn tay dính đầy máu tươi.
“Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi tới cứu chủ nhân đây, xì xì…”
“Dừng tay, ngươi đừng nhúc nhích, cứ ngoan ngoãn ở đó là được”.
Tiểu Cửu Nhi sức lực lớn như thế, nàng còn chưa dùng sức mà đám người này đã lũ lượt ngã xuống, nát hơn cả đậu phụ.
Tiểu Cửu Nhi mà ra tay thì máu chảy bao giờ mới hết.
“Giết giết giết giết… giết giết giết giết giết…”
Đám người lùn cầm theo bó đuốc và đao lớn, đồng thanh hô hào khiến người ta muốn điếc tai luôn.
Cố Thanh Hy nổi cơn tam bành.
Chân nàng đau chết đi được, thế mà hất không ra, người nào người nấy cắn chặt như miếng cao dán chó ấy.
Nhìn sang Ôn Thiếu Nghi, hắn ta yếu ớt ngả vào thân cây khô, mặc cho đám người lùn bao vây quanh mình, lạnh nhạt nhìn nàng bị bắt nạt.
Cố Thanh Hy giơ cao hai tay, lớn tiếng hô lên: “Ta đầu hàng, ta đầu hàng rồi, các ngươi muốn thế nào, cứ nói thẳng đi”.
Hoa tướng quân phất tay, ra hiệu cho tất cả người lùn lùi đi, chỉ bao vây quanh nàng và nhìn nàng với vẻ đề phòng.