Nếu điều mà nàng ta nói là sự thật thì Băng tộc giàu đến mức nào?
<
Câu này có vẻ hơi quá đà, đám đông gần như không tin.
Chỉ có người của Ngọc tộc, Thiên Phần tộc, Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu và Ma tộc dùng ánh mắt nghiền ngẫm suy xét câu nói của Hoa Khởi La.
Băng tộc...
Lẽ nào Băng tộc cũng có luyện đan sư đỉnh cấp?
Bạch Cẩm trừng mắt với Hoa Khởi La ở chỗ đám đông không trông thấy.
Hoa Khởi La buồn bực bụm miệng mình.
Trước khi tới sàn diễn võ, Bạch tỷ tỷ từng dặn dò rất nhiều lần, bảo nàng ta đừng nói lung tung, nàng ta cuống quýt quá nên quên mất.
Thấy ánh mắt của đám đông hướng về phía nàng ta, Hoa Khởi La ném viên đan Tẩy Tủy đi, ngoan ngoãn nhìn các luyện đan sư luyện đan, tuyệt đối không nói thêm gì nữa.
Đám đông lại tranh nhau một hồi.
Các thế lực lớn đồng loạt trợn to mắt, tranh nhau đấu giá mấy chiếc vạc còn chưa ra lò.
Không ít vạc được ra giá trên trời, chỉ có vạc của Cố Thanh Hy không ai hỏi tới.
Hoa Khởi La vỗ bàn tức giận nói: “Những người này mắt mũi kiểu gì vậy, sao lại không có ai mua vạc mà Cố tỷ tỷ luyện chế thế, mắt của họ mù hết rồi sao?”
Giọng nói của nàng ta trước nay rất vang, câu nói này gần như mắng hết tất cả mọi người có mặt ở đó.
Tịch Thấm che miệng cười: “Bạch thánh sứ, tiểu muội muội Khởi La nhà ngươi đúng là ngây ngô đáng yêu, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy vui vẻ”.
Vốn dĩ có người định nổi nóng với Hoa Khởi La.
Nhưng thấy Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu có quan hệ tốt với họ nên chỉ có thể cố nhịn sự bất mãn của mình.
Quá huênh hoang, quá ngông cuồng, cho dù thế lực của Băng tộc lớn đến đâu cũng không thể sỉ nhục người khác như thế chứ.
Hoa Khởi La hào sảng phóng khoáng: “Cố tỷ tỷ, họ không mua đan dược của tỷ, ta mua. Tỷ nói ta mua bằng bao nhiêu tiền thì phù hợp? Hay là, tỷ ra giá đi, bất kể tỷ nói bao nhiêu, ta cũng mua”.
Cố Thanh Hy thậm chí chẳng buồn nhìn nàng ta, biếng nhác nói: “Chỉ sợ ngươi không mua nổi”.
“Nực cười, Băng tộc bọn ta có gì mà không mua nổi, tỷ chỉ cần ra giá là được rồi”.
“Không bán, nhiều đến mấy cũng không bán”.
“Á... nhưng vạc của họ đều có người khác mua mà”.