Đến khi tỉnh lại lần nữa, Cố Thanh Hy đã vào trong Đan Hồi cốc.
Ma chủ vẫn ngồi trong kiệu, mải mê ngắm nhan sắc khi ngủ say của nàng, khóe môi thỉnh thoảng cong lên.
Cố Thanh Hy xoa mắt: “Đây là đâu?”
“Đan Hồi cốc”.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hai canh giờ thôi”.
Cố Thanh Hy ra khỏi kiệu, đập vào mắt là một căn phòng lộn xộn, có mười mấy cái kiệu được xếp ở đó theo thứ tự.
Bên ngoài căn phòng đèn đuốc sáng choang, từng nhóm đệ tử Đan Hồi cốc đi qua đi lại tuần tra.
Đan Hồi cốc rất lớn, tòa cung điện này nối tiếp tòa cung điện khác, trên nóc mỗi tòa đều có hình âm dương thái cực.
“Ục ục…”
Không biết bụng ai lại kêu lên vào lúc này.
Ma chủ liếc nhìn bụng nàng nói: “Chắc là tiểu tỷ tỷ đói bụng rồi nhỉ? Ta đi tìm chút gì đó cho tỷ lót bụng”.
“Ừ, đi đường cẩn thận một chút, đừng quấy động đến người Đan Hồi cốc”.
“Biết rồi, tiểu tỷ tỷ cứ yên tâm đợi ở đây, ta quay lại nhanh thôi”.
Ma chủ cong môi, nụ cười rất là trong sáng thuần khiết.
Bóng dáng hắn ta lướt qua, sau đó không còn thấy nữa.
Cố Thanh Hy lại lên tiếng: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi đi thăm dò địa hình Đan Hồi cốc rồi quay lại báo cáo cho ta, ta vẽ lại bản đồ nơi này, coi thử có thể tìm được chìa khóa hình ngôi sao không”.
Đáp lại Cố Thanh Hy là một hồi yên lặng.
Cố Thanh Hy cúi đầu xuống nhìn cổ tay mình.
Nhưng trên đó lúc này trống không, chẳng có gì cả.
Tiểu Cửu Nhi đâu?
Lại chạy đi đâu rồi?
Đừng bảo là rớt trên đường hay chạy đi nơi nào kiếm ăn rồi nhé.
Cố Thanh Hy tức muốn hộc máu luôn.
Trước kia, ở phủ Dạ Vương, nó không ít lần lén chạy vào nhà bếp ăn vụng thịt lúc nửa đêm.
Phủ Dạ Vương biết là thú cưng của nàng nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Nhưng nơi này là Đan Hồi cốc, nếu bị tóm, ai sẽ nương tay với nó! Dù Tiểu Cửu Nhi chuồn nhanh thì chắc chắn cũng sẽ làm kinh động tới người Đan Hồi cốc.
Nàng đợi trong phòng một lát, Tiểu Cửu Nhi vẫn chưa về, ma chủ cũng thế.
Thấy sắc trời dần tối, Cố Thanh Hy không ngồi yên được nữa.
Chỉ tìm đồ ăn thôi mà mất đến hai canh giờ sao? Dù dạo một vòng quanh Đan Hồi cốc thì cũng nên về rồi chứ.
Cố Thanh Hy đẩy cửa bước ra ngoài, nương theo bóng tối, sờ soạng đi về hướng nhà bếp, nàng muốn tìm Ma chủ và Tiểu Cửu Nhi trước.
Đan Hồi cốc quá lớn, lại có một nhóm thủ vệ tuần tra sắp tới gần.
Dưới tình huống cấp bách, nàng trốn vào trong một tẩm cung xa hoa…
Loảng xoảng…
Mới trốn vào thì có người đẩy cửa điện ra, giọng nói khá quen thuộc vang lên.
“Cốc chủ, không biết nửa đêm nửa hôm, người tìm con có việc gì?”
Giọng nói này sao mà quen tai thế?
Hình như là giọng của Nạp Lan Lăng Nhược.
Cố Thanh Hy hơi thò đầu ra, quả nhiên, người nói chuyện trước mắt không phải Nạp Lan Lăng Nhược thì là ai.
Ngoài Nạp Lan Lăng Nhược, ở đó còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên có vóc dáng khá cao, quanh thân mang theo khí thế của kẻ thượng vị, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ tầm thường.
“Nghe nói là cha con đã tìm cho con một mối lương duyên, vị thiên kim đó tài sắc vẹn toàn, rất có danh tiếng trong Đế Đô”.
Nạp Lan Lăng Nhược biến sắc.
“Cốc chủ, con không muốn cưới người phụ nữ đó”.
“Tại sao? Ta đã lệnh các đệ tử đi điều tra, dù ở phương diện nào, cô nương đó đều rất xuất sắc, vô cùng xứng với con, tuổi con đã không còn nhỏ nữa, nên yên bề gia thất rồi”.
“Dù có lập gia đình thì cũng không thể tìm nàng ta”.
“Sao thế, người kia có điểm nào không tốt à?”
“Nàng ta không như vẻ bề ngoài đâu ạ, tính cách rất tàn nhẫn, ghen tỵ hẹp hòi, hơn nữa là cực kỳ xem thường con, giờ bảo con cưới nàng ta, chi bằng giết con đi thì hơn”.
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Họ đang nói đến ai?
Cốc chủ vuốt chòm râu hoa râm, ông ta cho rằng mình có thể nhìn thấy Nạp Lan Lăng Nhược lập gia đình rồi, chẳng ngờ hắn ta lại phản cảm thiên kim kia tới thế.
“Vậy con đã có ý trung nhân rồi chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!