Nàng tăng tốc vượt qua thủ vệ, nhanh chóng chạy về phía cấm địa.
Dạ Mặc Uyên và ma chủ đánh nhau là thời cơ tốt nhất để nàng rời đi.
Nàng đã từng đến sơn trang Thu Phong một lần, muốn rời khỏi đây khó như lên trời, trừ phi từ cấm địa xuống vách núi, sau đó từ dưới đáy vực rời đi.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này Cố Thanh Hy đã quen đường quen lối.
Nhưng nàng vẫn bị vị cao thủ sáu mươi tuổi đang ẩn nấp phát hiện: “Vương phi, phía trước không xa là cấm địa, người có đi nhầm đường không?”
“Hả... Thế à, cổng chính của sơn trang Thu Phong không phải đi hướng này sao? Con đường này bị gì mà cứ quanh co ngoằn ngoèo, ta đi lòng vòng cả buổi vẫn không ra được”.
Mặc dù ông lão đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn còn minh mẫn, đi lại như bay, hoàn toàn không thể nhìn ra là một cụ già, đặc biệt là đôi mắt của ông ta như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Ông lão nghiêm nghị nhìn chằm chằm Dạ Vương phi, lời nói cũng lạnh nhạt không có độ ấm, không biết có nhìn ra ý đồ của Cố Thanh Hy hay không.
“Sơn trang Thu Phong đâu đâu cũng có trận pháp, nếu không phá giải trận pháp thì người thường hoàn toàn không thể rời khỏi sơn trang Thu Phong”.
“Ra vậy, ta nói rồi, sao mà đi lòng vòng cả buổi vẫn không ra ngoài được, cảm ơn lão bá đã nhắc nhở”.
Cố Thanh Hy vừa tìm được một bậc thang, ông lão sáu mươi tuổi lập tức phá huỷ không chút nương tay.
“Nhưng tẩm cung mà vương phi ở đến cổng chính không có trận pháp nào cả, chỉ cần đi thẳng là có thể tới cổng chính”.
“Vậy hả, chắc là do ta bị mù đường, đi lòng vòng mãi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc”.
Cố Thanh Hy thầm quan sát xung quanh.
Để phá giải trận pháp Bát Quái vô cùng lợi hại này, chỉ có một cách đó là phá vỡ Khôn vị.
Nhưng ông lão kia vẫn luôn đứng ở Khôn vị để bảo vệ trận pháp, không di chuyển chút nào.
Thực lực của ông ta sâu không lường được, với thực lực của nàng trước mắt không nhìn ra được gì.
Nếu như đối đầu trực diện, nàng nhất định sẽ thua.
Hơn nữa ngoại trừ ông lão này, xung quanh còn có bảy cao thủ.
Cố Thanh Hy gian xảo đảo mắt một vòng, đột nhiên ôm bụng, đau đớn rên rỉ: “Ai da, sao bụng ta tự nhiên lại đau thế, có phải là do vừa rồi có người hạ độc vào đồ ăn trong xe ngựa không? Ai da, đau chết mất, thái y, các ông đi tìm thái y giúp ta nhanh lên!”
Ông lão sáu mươi không biết nàng đau bụng thật hay giả.
Nhưng ông ta không đánh cược nổi, bởi vì nàng là chính phi của chiến thần, trong bụng nàng cũng là con của chiến thần.
“Người đâu, mau đi mời thái y, dìu vương phi về phòng nghỉ ngơi”.
“Vâng”.
Cách đó không xa, một hạ nhân nhanh chân đi mời thái y, còn hai người thì tới dìu nàng.
Cố Thanh Hy nhìn họ.
Không phải một trong bảy vị cao thủ.
Xem ra ở đây còn có không ít người ngoại trừ bảy cao thủ kia.
“Vương phi nương nương, để thuộc hạ dìu người”.
“Đau đau đau... Các ngươi làm ta đau, bụng của ta... Ai da... Ta bị sảy thai rồi phải không, đồ tay chân vụng về nhà các ngươi này!”
“Gì ạ... Sảy thai?”
Hai tên hạ nhân kinh hãi.
Họ chỉ nhẹ nhàng dìu vương phi dậy thôi mà, đâu có làm gì vương phi?
Tại sao lại sảy thai?
Ông lão sáu mươi cũng hoảng sợ.
Nếu đứa bé trong bụng vương phi xảy ra chuyện gì, chủ tử sẽ phát điên lên mất.
“Các ngươi chậm tay thôi, mau dìu Dạ Vương phi về phòng”.
“Đợi đã, hình như đùi ta có gì đó ươn ướt, đây là gì vậy... Có phải là máu không...”
Mọi người nhìn theo tầm mắt của nàng, ở đó có một vũng máu đỏ tươi.
Nhìn thấy máu trên chân nàng, bất kể là người ngoài sáng hay trong tối của sơn trang Thu Phong đều không thể giữ bình tĩnh nữa.
Trong tiềm thức, họ dường như cũng nhận ra điều gì đó.
Không đợi họ kịp phản ứng, Cố Thanh Hy đã gào khóc thê thảm: “Con của ta, con của ta bị sao vậy, các ngươi cứu con ta nhanh lên, đây là đứa con duy nhất của ta và vương gia đấy!”
Ông lão sáu mươi nổi giận, không thể tiếp tục giữ bình tĩnh, bước ra khỏi Khôn vị đang canh giữ, đích thân đỡ Cố Thanh Hy dậy: “Thái y đâu, sao vẫn chưa tới, đi mời tất cả đại phu trong sơn trang lại đây!”
Cố Thanh Hy khẽ nhếch môi, nhân lúc ông ta không chú ý bèn nhanh tay điểm huyệt ông ta, sau đó chạy vút đi như một làn khói, cuối cùng phá giải trận pháp, chạy về phía cấm địa.
Động tác của nàng vừa nhanh vừa chính xác, đợi đến khi mọi người hoàn hồn lại thì nàng đã biến mất không còn bóng dáng.
“Máu giả... Không xong, bị lừa rồi, vương phi đã lừa chúng ta. Mau đuổi theo, không thể để vương phi tiến vào cấm địa”.
Sơn trang Thu Phong bóng người lấp loé, tất cả mọi người cùng nhau đuổi theo Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy chạy như điên, cuối cùng cũng bước vào cổng cấm địa.
Nhìn hai chữ “cấm địa” trên phiến đá trước mặt, nàng thở phào nhẹ nhõm, đang định xông vào thì đột nhiên vô tình khởi động trận pháp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!