Đương Đương công chúa dẫn Cố Thanh Hy đến phòng chứa châu báu, trang sức.
Căn phòng này vốn có rất nhiều trang sức, châu báu có giá trị xa xỉ, cùng với các loại đồ cổ, ngọc,…
Tuy nhiên, gần đây nàng ta thua quá nhiều, lại bị người của thái hậu ém nhẹm đi một phần, nên hiện tại trong phòng trống trơn, không có bao nhiêu món có thể lấy ra được.
Thái hậu lo lắng nên cũng theo đến, kể cả Dạ hoàng cũng có mặt.
Vừa nhìn thấy cả một phòng châu báu, đồ trang sức của mình chỉ còn lại vài thứ, Đương Đương công chúa chợt cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua.
Vốn dĩ đã xấu hổ lắm rồi, vậy mà giờ chỉ còn… mấy cái này, Cố Thanh Hy sẽ cười nàng ta chết mất.
Nàng ta đạp ngã một người bên cạnh, rồi tức giận mắng: “Các ngươi canh giữ thế nào vậy hả? Kho bảo bối của bổn công chúa đâu hết rồi?”
“Công chúa tha mạng, trước kia công chúa đã đem cầm rất nhiều bảo bối đáng giá, hiện tại tất cả những thứ có giá trị của phủ công chúa đều ở đây ạ!”
“Nói bậy, ta là công chúa Dạ quốc, cần phải đi cầm đồ trang sức à? Rõ ràng là các ngươi… đám cẩu nô tài các ngươi đã biển thủ, nói đi, bảo bối đáng giá của bổn công chúa đâu hết rồi”, Đương Đương công chúa thẹn quá hóa giận, chỉ có thể trút giận lên người người hầu.
“Công chúa minh giám, có cho nô tài 100 cái đầu, nô tài cũng không dám trộm của người, là công chúa…”
“Được rồi, lui xuống đi!”
Thái hậu ngăn lại lời của thái giám, sắc mặt bà tối sầm, thấp giọng nói: “Dạ vương phi, Dạ quốc chiến loạn, thời điểm phong ba bão táp, ai gia sợ quân phí không đủ, nên đã cho người đem của cải, trân bảo bán đi, đổi lấy tiền mặt mang đi sung quân. Hẳn là… Dạ vương phi không để tâm chứ?”
“Đương nhiên là không!”, Cố Thâm Hy chẳng muốn chọc thủng bà ta, không có tiền liền đi cầm đồ, lại còn bày ra đủ loại lý do, tưởng nàng bị ngốc à?
Nàng bắt đầu kiểm tra, chỉ hi vọng tìm thấy đôi mắt trái tim mà nàng muốn.
Nếu không có, nàng đành phải nghĩ cách lấy nó từ tay người khác vậy.
Kho bảo bối không lớn, đồ vật bên trong càng ít đến đáng thương, nàng dạo quanh một vòng, cuối cùng vẫn không tìm được đôi mắt trái tim, bèn nhịn không được cau mày.
Thấy nàng cau mày, Đương Đương công chúa cảm thấy cực kỳ xấu hổ và khó chịu.
Thái hậu lại vờ như không nhìn ra, vẫn cười nói: “Dạ vương phi, không biết ngươi có vừa ý món đồ trang sức nào hay không? Nếu có thì cứ lấy đi!”
Dạ hoàng cũng hiểu được không thể để mất mặt, liền mở miệng nói: “Nếu ngươi không vừa mắt, vậy thì đến kho của trẫm xem thử, chọn lựa vài món!”
“Để ta xem kỹ lại lần nữa!”
Cố Thanh Hy cẩn thận tìm kiếm một lần nữa, nàng kiểm tra kỹ mỗi một cái hộp đựng trang sức, kể cả những khu vực khác như ngăn tủ,… nàng cũng tìm qua một lượt.
Mọi người cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc nàng muốn tìm thứ gì, trong mấy cái hộp và kệ tủ vốn cũng chẳng có gì.
Thấy vậy, tim thái hậu đập nhanh một nhịp.
Quả nhiên nàng có ý đồ riêng.
Cố Thanh Hy tìm kiếm từ trong ra ngoài ba lượt, nhưng vẫn không tìm được món trang sức nào giống với đôi mắt trái tim, nàng không khỏi thất vọng.
Gẩn như cái kho báu vật này đã bị dọn sạch, thử hỏi món đồ quan trọng như vậy sao có thể còn sót lại được.
Đột nhiên, chân nàng đụng phải một thứ. Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn thấy trong góc một cái hòm gỗ còn có mấy cái hộp nhỏ.
Những cái hộp kia… có cái sử dụng chất liệu kém, có cái chạm trổ không tinh xảo, cũng có một số cái không biết đã ném ở đó bao nhiêu năm, cho nên vỏ ngoài đã bị phong hóa rất nghiêm trọng.
Đương Đương công chúa giải thích: “Trong cái hòm gỗ kia toàn là mấy thứ không đáng tiền hoặc không may mắn, ta vốn muốn ném đi, nhưng lại quên mất nên vẫn để ở góc đó, nếu ngươi muốn, ta tặng ngươi hết đấy!”
Cố Thanh Hy mở một cái hộp ra, bên trong là một cây trâm gãy.
Nàng lại mở tiếp một cái hộp, bên trong là một viên trân châu vỡ, không đáng tiền.
Mấy thứ liên tiếp đều là phế phẩm.
Đến khi mở ra cái hộp cuối cùng, bên trong là một cái vòng cổ hình đôi mắt trái tim. Vòng cổ đỏ như máu, đỏ đến mức muốn rỉ ra máu tươi, kích thước hệt như trong suy nghĩ của nàng.
Cố Thanh Hy vô cùng mừng rỡ.
Đôi mắt trái tim.
Cái này chắc hẳn là linh kiện của la bàn?
Khi nhìn thấy cái vòng cổ kia, thái hậu choáng váng, suýt nữa thì hôn mê.
Cái vòng cổ quý giá như vậy sao lại bị ném vào một góc chứ? Lại còn bị xem là phế phẩm.
Lúc trước, không phải bà ta đã căn dặn rất kỹ, nhất định phải bảo quản nó thật tốt sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!