“Cược, cược ngay bây giờ. Đề do ta đưa ra, tổng cộng ba đề, chỉ cần ngươi có thể làm được ba đề sẽ xem như ngươi thắng”.
“Được thôi”.
“Thứ nhất, đây là mười mũi tên, mỗi mũi tên ngươi đều phải bắn trúng tâm bia, chỉ cần có một mũi tên bị lệch thì xem như ngươi thua, hơn nữa chỉ cần ngươi thua một đề trong ba đề thì xem như thua hết”.
“Được”.
Các đại thần bàn tán sôi nổi.
Một cô gái yếu đuối lại phải bắn mười mũi tên trúng tâm bia, dù là tướng quân dũng mãnh thiện chiến cũng chưa chắc làm được.
Dù đề thi rất khó, nhưng các đại thần cũng không nói gì.
Khi đi đến sàn diễn võ…
Không ngờ Đương Đương công chúa lại thiếp lập khoảng cách bắn là một trăm mét.
Quá xấu xa, không ngờ nàng ta lại thiết lập khoảng cách xa như thế.
Sao nàng ta không tự bắn đi, cách một trăm mét, người bình thường làm gì có thể bắn được, đây rõ ràng là cố ý làm khó người khác.
Các đại thần châu đầu ghé tai bàn luận.
“Lần này Dạ Vương phi thua chắc rồi”.
“Đúng đấy, ta chưa từng nghe nói Dạ Vương phi biết bắn cung, nàng có thể giỏi cầm kỳ thi hoạ, nhưng chắc chắn không thể giỏi bắn cung được”.
“Ta đoán có khi nàng còn không kéo nổi cung ấy”.
“Rõ ràng là Đương Đương công chúa cố ý trả thù, hầy… Dạ Vương phi gặp phải Đương Đương công chúa đúng là xui xẻo”.
Cố Thanh Hy không thèm để tâm đến sự giễu cợt của mọi người, nàng cầm cung tên lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đã lâu lắm rồi nàng không chạm vào cung tên, cũng sắp quên nó trông như thế nào rồi.
Cố Thanh Hy ngước mắt nhìn lên, thấy Đương Đương công chúa đang cười đắc ý, còn Dạ Hoàng cũng tỏ vẻ hả hê, Thái Hậu thì mang ánh mắt tối tăm, cũng không nhìn ra được bà ta đang nghĩ gì.
Cố Thanh Hy khom người lắp tên, vừa đi vừa bắn, thậm chí còn không thèm nhìn tâm bia, mũi tên bay vụt đi, động tác cũng vô cùng ung dung.
Trong sàn diễn võ vang lên tiếng cảm thán.
“Trời ạ, mũi tên thứ nhất trúng rồi”.
“Mũi tên thứ hai cũng trúng”.
“Mũi tên thứ ba cũng trúng, trời ạ, nàng còn không thèm nhìn tâm bia, hơn nữa mỗi mũi tên đều tiện tay bắn, sao có thể bách phát bách trúng thế được”.
“Đúng là khó tin, tiện tay bắn cũng có thể bắn trúng tâm bia, rõ ràng là thần bắn cung chuyển thế.
Mười mũi tên đều bắn trúng tâm bia.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, Đương Đương công chúa và Dạ Hoàng mãi không lấy lại tinh thần, sững sờ nhìn Cố Thanh Hy phe phẩy tay lầm bầm.
“Cung tên này nặng quá, ta kéo đau cả tay, Đương Đương công chúa, hình như mười mũi tên đều bắn trúng tâm bia rồi, ván đầu tiên ta thắng đúng không?”
Đương Đương công chúa lấy lại tinh thần: “Đắc ý cái gì, vẫn còn hai ván nữa mà”.
“Vậy cô ra đề đi, nhanh chóng đấu xong, ta cũng tiện chọn trang sức đeo lên người”.
“Đề thứ hai, vẫn là mười mũi tên, chỉ cần ngươi bắn trúng tâm bia một lần nữa thì xem như ngươi thắng, nhưng lần này phía trước tâm bia sẽ treo mười đồng xu, hơn nữa mười đồng xu đó còn sẽ lắc lư, mũi tên của ngươi phải xuyên qua nó, cuối cùng mới bắn trúng tâm bia”.
Shhh…
Mọi người trở nên xôn xao.
Đề này quá khó.
Đương Đương công chúa làm khó người khác quá lộ liễu, thật là quá đáng.
Cũng may Thái Hậu và Dạ Hoàng cũng không đứng nhìn được nữa, bèn cất tiếng khuyên nhủ: “Công chúa, có chừng mực thôi”.
“Là nàng nói muốn tỷ thí với bản công chúa, cũng đâu phải bản công chúa xin tỷ thí với nàng, nếu nàng sợ thì chịu thua đi, có lẽ ta sẽ nể tình Hoàng thúc, chỉ bảo nàng sủa mấy tiếng thôi”.
Đùa à.
Nàng là chính thê của chiến thần, còn là cục cưng trong lòng hắn, ai dám bảo nàng quỳ xuống sủa chứ.
Ngày mai không phải sẽ bị chiến thần giết chết sao.
Mười đồng xu lắc lư nối tiếp nhau, phải bắn trúng tâm bia lúc nó nối lại thành đường thẳng, dù là Tiêu lão tướng quân cũng chưa chắc có thể làm được, huống hồ là phải bắn trúng cả mười mũi tên, chỉ cần có một mũi tên bị lệch cũng xem như nàng thua.
Rất khó.
Thật sự rất khó.
Họ cho rằng chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ không đồng ý.
Không ngờ nàng vẫn đồng ý.
Cũng không biết có phải nàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ không.
“Mười đồng xu này lắc lư đến mức ta thấy đau cả mắt, thôi vậy, dù gì ta cũng thấy chúng nó chướng mắt, đành xử lý chúng nó luôn vậy”.
Kiêu ngạo, ngông cuồng, tự cao.
Mọi người đồng loạt giễu cợt.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng…
Cố Thanh Hy bắn một mũi tên, mũi tên bay nhanh kia tựa như có mắt, bắn trúng tất cả các đồng xu đang lắc lư, cuối cùng còn bắn trúng tâm bia.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Chắc chắn là may mắn.
Tuyệt đối là may mắn.
Mũi tên thứ hai bay ra, lại xuyên qua đồng xu, bắn trúng tâm bia một lần nữa.
Mẹ ơi.
Cố Thanh Hy đúng là may mắn, không ngờ lại bắn trúng rồi.
Mũi tên thứ ba vẫn trúng.
Mọi người thầm nói, có lẽ Dạ Vương phi từng học bắn cung, nếu không sao nàng có thể bách phát bách trúng như vậy được, nhưng sao động tác bắn cung của nàng lại kỳ lạ thế?
Mũi tên thứ tư…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!