Sau khi Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên tách ra, Cố Thanh Hy chọc vào ngực Thanh Phong: “Này, dạo này vương gia nhà ngươi đang làm gì thế, tại sao ta lại cảm thấy hắn bận rộn suốt ngày, có phải là đang mưu mô chuyện gì không?”
“Thuộc hạ chỉ là một hạ nhân nên không rõ chuyện của chủ tử ạ”.
Hắn ta chỉ biết mình rất không muốn hầu hạ vương phi.
Thế mà lần nào cũng bắt hắn ta bảo vệ vương phi nương nương.
“Yến hội ở đâu, dẫn ta đi”.
“Vâng”.
Thanh Phong dẫn nàng đi trong hoàng cung.
Cố Thanh Hy yêu cầu hắn ta đi trước để giới thiệu phong cảnh và sở thích của các vị chủ tử trong hoàng cung.
Thanh Phong làm theo yêu cầu của nàng, bèn vừa đi vừa nói, một lát sau nhìn lại thì Cố Thanh Hy đã biến mất từ lúc nào không hay.
Thanh Phong tức muốn chết.
Lại bị vương phi bỏ nữa rồi.
Lần nào vương phi nương nương cũng trêu hắn ta.
Nếu nàng xảy ra chuyện gì trong cung thì hắn ta phải ăn nói với chủ tử thế nào đây?
Nghĩ tới đây, Thanh Phong lập tức sai người đi tìm vương phi.
Trong Ngự Hoa Viên.
Cố Thanh Hy vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh.
Không tìm được mắt của la bàn, nàng không cam lòng.
Bỗng nhiên có tiếng quát tháo vang lên ở phía trước.
“Cái gì, lại thua? Sao có thể vậy được? Trẫm nuôi các ngươi lâu như thế, nuôi để ăn không ngồi rồi à?”
“Hoàng thượng bớt giận, quả thật là do tướng lĩnh Hoa Quốc quá giỏi, bên chúng ta không có tướng lĩnh nên...”
“Hoàng thượng, hay là chúng ta mời chiến thần về đi ạ, chỉ cần hắn hoặc thuộc hạ của hắn đi đánh, Dạ Quốc chúng ta nhất định sẽ thắng”.
“Thắng cái gì? Dù có thắng thì ngôi vua của trẫm cũng khó giữ được. Ngươi không nhìn xem dã tâm của chiến thần kìa”.
Cố Thanh Hy đứng sau hòn non bộ, thò đầu ra nhìn thì thấy người quát tháo không phải ai khác mà chính là hoàng đế Dạ Quốc.
Dạ Hoàng chỉ mới mười mấy tuổi, nhìn còn rất non nớt.
Trước mặt hắn có bảy, tám vị đại thần đang quỳ, họ run rẩy quỳ cúi đầu sát đất, không dám nhìn Dạ Hoàng, tràn đầy lo sợ.
Trong đó có phụ thân của nàng, Cố Thừa Tướng.
Một vị đại thần trong số đó lên tiếng: “Hoàng thượng, không phải Dạ Quốc chúng ta không có tướng lĩnh, mà là do chiến thần đã ra lệnh cho tất cả tướng lĩnh của Dạ Quốc chúng ta không được lên chiến trường, nếu không chiến thần sẽ không để họ yên”.
“Vô lý, trẫm là hoàng đế hay hắn là hoàng đế? Họ nhận bổng lộc của ai hả?”
Đám đại thần lại im lặng.
“Nói gì đi chứ, sao lại im hết rồi, câm hết rồi à? Hoa Quốc đã đánh tới thành Vô Song, nếu họ tiếp tục tiến vào, giang sơn của trẫm sẽ bị mất, trẫm sẽ trở thành dân mất nước, các ngươi cũng không được yên đâu”.
“Hoàng thượng, lúc này chỉ còn hai con đường có thể lựa chọn, một là chúng ta tiếp tục liều mạng ngăn cản, hai là nhờ chiến thần giúp đỡ”.
“Trẫm không thể nhờ chiến thần giúp đỡ. Chiến thần dã tâm bừng bừng, hắn đang để mắt tới ngôi vua của trẫm. Một khi hắn đuổi kẻ địch ra ngoài, tiếp theo sẽ đối phó trẫm”.
Cố Thanh Hy không nhịn được cười nhạo.
Nếu Dạ Mặc Uyên thật sự muốn giành ngôi vua của hắn thì hắn có thể làm hoàng đế đến bây giờ à?
Không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Một lúc lâu sau, Cố Thừa Tướng mới lên tiếng: “Hoàng thượng, thật ra còn có một cách khác”.
“Cách gì?”
“Tiêu lão tướng quân anh dũng thiện chiến, có thể phái ông ta xuất quân ra trận”.
“Tiêu lão tướng quân? Không được không được, nhi tử ông ta cưới quận chúa Hoa Quốc, lỡ như hai người họ cấu kết với nhau thì ngôi vua của trẫm cũng sẽ mất”.
“Hoàng thượng, Tiêu lão tướng quân trung thành tuyệt đối, có lẽ ông ta không dám phản bội Dạ Quốc. Hơn nữa, nếu ông ta muốn phản bội Dạ Quốc thì cả gia đình ông ta đã chạy trốn từ lâu, sao có thể chờ hoàng thượng phái người bao vây họ chứ? Tiêu lão tướng quân mấy đời anh dũng đều dựa vào chiến công hiển hách, trước mắt không còn cách nào khác, chỉ có thể liều lĩnh đánh cược một lần”.
Dạ tiểu hoàng đế liên tục đi qua đi lại, trong đầu vô cùng bối rối.
Cố Thừa Tướng tiếp tục nói: “Hoàng thượng có thể vừa ban ân vừa đe doạ, chỉ thả một mình Tiêu lão tướng quân ra ngoài. Nếu ông ta thắng trận thì thả cả gia đình ông ta, thăng quan ban thưởng cho ông ta. Nếu ông ta thua trận thì cho cả phủ Tướng Quân chôn cùng, để xem như vậy Tiêu lão tướng quân có dám qua loa không?”
Mắt Dạ Hoàng sáng rực lên: “Hay, kế này rất hay, cứ làm theo lời Cố Thừa Tướng. Trẫm không tin ông ta có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi người trong phủ Tướng Quân chôn cùng mình”.
Ánh mắt Cố Thanh Hy chợt lạnh đi.
Cố Thừa Tướng đề xuất mưu kế này, dù Tiêu lão tướng quân có trung thành hay không, ông ấy cũng chỉ có thể thắng trận này, rõ ràng là không muốn cho Tiêu lão tướng quân một con đường lui mà.
Tương đương với việc trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể thua.
Thủ đoạn thật độc ác.
Dạ Hoàng nói: “Lập tức tới thiên lao truyền lệnh của trẫm, yêu cầu ông ta lập công chuộc tội, chỉ được phép thắng, không được thua, nếu không mấy trăm cái mạng của Tiêu gia đều phải chôn cùng ông ta”.
“Vâng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!