“Vương gia khai ân, Vương gia khai ân, sau này lão nô không dám nữa”.
“Lôi xuống dưới”.
Quản gia bị lôi xuống dưới, tất cả mọi người càng hoảng sợ hơn.
“Ai giúp Vương phi tìm mấy người phụ nữ này?”
“Bẩm Vương gia, là… là Từ quản sự”.
“Bãi bỏ chức vị của hắn cho ta”.
“Vâng”.
Dạ Mặc Uyên nhìn về phía những phụ nữ đang run rẩy.
Một vài mỹ nhân nhát gan khóc toáng lên: “Vương gia tha mạng, sau này nô không dám vào Vương phủ nữa, Vương gia tha mạng”.
“Vương gia bớt giận, nô nhất định sẽ hầu hạ Vương gia thật tốt”.
“Ngươi là cái thá gì, dựa vào ngươi cũng xứng hầu hạ bản vương. Người đâu, phạt hai mươi gậy, đuổi ra khỏi Vương phủ. Những người khác cũng đuổi đi hết cho ta, sau này nếu còn dám bước vào phủ Dạ Vương, bản vương không những lấy mạng người đó, mà còn lấy mạng cả nhà kẻ đó”.
“Vâng vâng vâng…”
Vừa rồi cả một đám người nháy mắt đã biến mất hơn nửa.
Cố Thanh Hy tròn mắt.
Chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ nàng nịnh không đúng sao?
Nhưng ngày hôm đó, không phải hắn đang xem xuân cung đồ và cả sách nuôi con sao?
Không phải hắn muốn thành thân sinh tử sao?
Thấy Dạ Mặc Uyên phất tay áo rời đi, Cố Thanh Hy mau chóng đuổi theo, nịnh nọt cười nói: “Vương gia, chàng vừa mới nói sẽ tặng sách cổ da dê cho ta”.
“Tặng cho nàng? Ha… Bản vương đã nói, nhưng trước đó bản vương còn thêm một câu, nếu món quà nàng tặng hợp ý bản vương, có lẽ bản vương sẽ cân nhắc tặng cho nàng, tiếc là món quà nàng tặng, bản vương không thích”.
Mẹ kiếp…
Đàn ông kiểu gì vậy.
Lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Sau khi Dạ Mặc Uyên rời đi, Thu Nhi xụ mặt bĩu môi nói: “Tiểu thư, muội đã sớm nói là không thể làm như vậy, người lại không tin. Có chính phi nào tìm nhiều phụ nữ như vậy cho phu quân của mình đâu?”
“Ngươi thì hiểu cái gì”.
“Ít nhất nô tỳ hiểu không thể để người đàn ông của mình ở cùng với người phụ nữ khác, nhưng tiểu thư thì hay rồi, chỉ muốn phụ nữ trên toàn thiên hạ đổ xô vào Vương gia”.
Cố Thanh Hy buồn bực nắm tóc mình.
Đàn ông nhỏ nhen đúng là khó hầu hạ, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn cái gì.
Hoặc là…
Tặng phụ nữ trước mặt nhiều người trong Vương phủ như vậy, da mặt hắn mỏng, ngại thu nhận nên thẹn quá hóa giận?
Cố Thanh Hy càng nghĩ càng thấy có khả năng.
“Trù phòng còn canh không?”
“Canh? Canh gì ạ?”
“Canh gì cũng được, đồ bổ hoặc là bánh ngọt, hoa quả gì cũng được”.
Tim Thu Nhi đập thình thịch: “Tiểu thư, người lại muốn làm gì?”
“Hỗn xược, nói chuyện kiểu gì đấy? Ta là tiểu thư hay ngươi là tiểu thư, làm theo những gì ta nói là được”.
Thu Nhi thấp thỏm hồi hộp bưng một dĩa hoa quả lên: “Tiểu thư, số hoa quả này đều là hoa quả người thích ăn nhất, người xem người còn muốn ăn gì không? Thu Nhi đi lấy thêm”.
“Không cần đâu, đủ rồi”.
Cố Thanh Hy ngắt một quả nho, sau đó ném vào miệng ăn, nàng bước từng bước đến thư phòng.
Nàng đưa tay định mở cửa thư phòng, Thu Nhi vội nói: “Tiểu thư, Vương gia vẫn còn tức giận, ít nhất cũng phải đợi Vương gia bớt giận rồi hãy vào”.
“Ngươi thì hiểu cái gì, tức giận hại thân, ngộ nhỡ Vương gia tổn hại đến cơ thể thì sao, ta phải suy nghĩ cho ngài ấy”.
Trong thư phòng, Dạ Mặc Uyên vừa tức giận vừa bất lực.
Hắn thật sự muốn bổ đầu Cố Thanh Hy ra xem trong đó rốt cuộc chứa thứ gì.
“Cốc cốc…”, tiếng gõ cửa vang lên.
Dạ Mặc Uyên sửa sang quần áo của mình, giả vờ không vui nói: “Vào đi”.
“Vương gia, người ta đã nói ăn cơm xong ăn hoa quả hỗ trợ tiêu hóa, ta lấy một ít hoa quả đến cho chàng ăn, rất tươi, chàng thử xem.
“Trước tiên nàng hãy nói cho ta biết, nàng lại muốn làm gì đi”.
“Chàng nói vậy giống như mỗi lần ta đưa thức ăn cho chàng đều có mục đích khác”.
“Chẳng lẽ không phải sao?”, Dạ Mặc Uyên không khách sáo phản bác.
Cố Thanh Hy sờ cằm, hình như là vậy thật.
Nàng cười ngại ngùng: “Vương gia, chàng không chỉ là một nam tử hán đại trượng phu, chàng còn là trời của bách tính Dạ Quốc, chiến thần bảo vệ bách tính Dạ Quốc, lòng dạ sao có thể hẹp hòi như vậy? Ta thành tâm thành ý đem hoa quả đến cho chàng, chàng không cảm kích thì thôi, sao còn trách oan ta. Những trái cây này ta đã tự tay rửa từng quả mới mang qua đây. Chàng xem, tay ta rửa đến mức nhăn nheo rồi này”.
Ánh mắt đọc sách Dạ Mặc Uyên thờ ơ trộm liếc sang.
Nhưng tay của Cố Thanh Hy trơn bóng, làm gì có chút nếp nhăn nào.
Lẽ nào hắn nhìn nhanh quá, không nhìn rõ?
“Vương gia, chàng nể tình ta vất vả rửa hoa quả, ít nhiều cũng thử một quả đi. Nào, chàng ăn nho đi, rất ngọt đấy”.
Không đợi Dạ Mặc Uyên trả lời, Cố Thanh Hy đã nhét một quả vào miệng hắn, mình lại hái vài quả, đùa giỡn ném lên không trung, sau đó dùng miệng đón lấy.
“Thế nào, ngọt chứ”.
Là rất ngọt.
Nhưng sự ngọt ngào đó cũng không làm lửa trong lòng hắn hạ bớt.
“Nào, ăn thêm quả nữa”.
Cố Thanh Hy, bản vương cho nàng đút rồi sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!