Ngọn lửa trong lòng Lan kỳ chủ ngày càng bùng lên dữ dội, bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát, ông ta gào thét: “Cố Thanh Hy, cô nói tới nói lui, rốt cuộc là muốn đi đâu hả?”
“Không phải các người muốn ta mang các người đến đỉnh núi tìm Long Châu à? Chúng ta đang trên đường đi tìm đó thôi!”
Lan kỳ chủ tức đến mức muốn vung tay chụp chết nàng.
Cố Thanh Hy tỏ vẻ đáng thương: “Ở đây có nhiều ngã rẽ như vậy, ta cũng đã cố hết sức tìm đường rồi, hơn nữa, mỗi một đường ta đi đều phải được các người đồng ý, không phải à? Lan kỳ chủ, sao ông có thể nói oan cho ta chứ? Sao lại nói ta cố ý dẫn các người đi vòng vòng!”
Lan kỳ chủ chán nản.
Rõ ràng là Cố Thanh Hy đang chơi khăm bọn họ, nhưng mỗi một câu của nàng ta đều có lý, ra vẻ người vô tội, khiến ông ta không tìm được một chút khuyết điểm nào.
Mỗi một lần gặp ngã ba, nàng ta đều hỏi qua bọn họ, nhưng thực tế thì nàng ta chẳng cho bọn họ đủ thời gian để kiểm tra bản đồ, mà cứ thế đi tiếp về phía trước.
Hoàng thái thượng trưởng lão đã bắt đầu mất kiên nhẫn, bọn họ lòng vòng trong động đã nửa ngày rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng thể lực của bọn họ sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, phải mau chóng đi đến đỉnh núi mới được.
Ông ta gằn giọng, cố hết sức áp chế sự sốt ruột trong lòng: “Rốt cuộc còn phải đi bao lâu?”
“Việc này… hình như ta lạc đường rồi, ta cũng không rõ nữa, hay là các ngươi đến chỉ đường đi”, Cố Thanh Hy mím môi nhìn chuông Phá Hồn trước mặt, sau đó ném bài toán khó này cho bọn họ.
Mọi người hoang mang nhìn nhau.
Tấm bản đồ này chỉ có một nửa, vốn không cách nào thấy rõ được toàn cảnh, hơn nữa ký hiệu rải đầy, hoàn toàn không giống với bản đồ địa hình ở chân núi Hồ Lô, bọn họ phải xem thế nào chứ?
Nói thẳng ra là xem không hiểu.
Lan kỳ chủ cau mày.
“Để ta dẫn đường!”
Nếu cứ để Cố Thanh Hy dẫn đường, có khi bọn họ sẽ bị tiêu hao hết mà chết ở chỗ này.
“Đi đường này!”
Lan kỳ chủ chỉ về phía bên phải.
Cố Thanh Hy hoang mang hỏi: “Ông có chắc là bên phải không? Con đường bên phải hình như không thích hợp cho lắm!”
“Đi đường này!”, giọng Lan kỳ chủ rất kiên quyết, không cho phép thương lượng.
“Được thôi, là ông bảo ta đi đấy, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng có trách ta!”
Cố Thanh Hy nhấc chân đi về phía bên phải.
Cố Thanh Hy bình an vượt qua đoạn đường khoảng 200 – 300 mét.
Nhưng đợi đến khi bọn họ bước theo thì đột nhiên trên vách đá bóng loáng có một tảng đá ít nhất nặng ngàn cân lăn xuống.
“Ầm ầm…”
Tảng đá quá lớn, phạm vi lại rộng, tuy bọn họ đã kịp thời đỡ hoặc né tránh, nhưng trong bốn vị Thiên, Địa, Huyền, Hoàng thì Thiên thái thượng trưởng lão vì thương thế quá nặng, lại ở giữa phạm vi công kích của tảng đá nên đã bị nện chết ngay tại chỗ.
“Thiên thái thượng trưởng lão…”
Người của Thiên Phần tộc trợn trừng mắt, nhưng lại không thể làm gì được.
Đó chính là vị thái thượng trưởng lão có võ công cao cường, tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Phần tộc, vậy mà lại chết ở chỗ này, ngẫm lại cũng thật uất ức!
Mọi người lại lần nữa trút giận lên đầu Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy càng thêm oan ức.
“Không phải ta dẫn đường mà, hơn nữa ta cũng đã nói bên phải có vẻ không thích hợp cho lắm, thế nhưng Lan kỳ chủ một mực muốn ta dẫn mọi người đi về phía bên phải… Ta cũng không còn cách nào khác, sao ta biết Lan kỳ chủ có mục đích gì cơ chứ? Biết rõ bên phải không đúng mà vẫn cố đi!”
Người của Thiên Phần tộc hằm hằm nhìn Lan kỳ chủ.
Trong cơn tức giận, Quân trưởng lão mắng thẳng vào mặt Lan kỳ chủ: “Ông cố ý đúng không? Ông muốn một mình nuốt trọn Long Châu nên bày mưu hại chết cả đám chúng ta đúng không?”
Lan kỳ chủ cảm thấy chụp chết Cố Thanh Hy là quá hời cho nàng ta rồi.
“Các ngươi đừng có nghe nữ nhân kia nói bậy, rõ ràng là nàng muốn châm ngòi ly gián mà”.
“Ta châm ngòi ly gián kiểu gì hả? Là ta nhất quyết phải đi bên phải à? Lan kỳ chủ, ông làm khó làm dễ ta đủ điều, còn một lòng muốn giết ta, chẳng phải trong lòng ông đang tính toán cái gì đó sao?”
Vốn dĩ, người của Thiên Phần tộc đã hoài nghi Lan kỳ chủ, cho nên khi nghe Cố Thanh Hy nói vậy, bọn họ dàng thêm căm thù đám người của Lan kỳ chủ.
Cố Thanh Hy lại thờ ơ chêm thêm một câu: “Hơn nữa, đá từ trên đỉnh núi rơi xuống, nhưng hết lần này đến lần khác đều rơi vào đầu các trưởng lão của Thiên Phần tộc, còn các ngươi, tuy cũng ở bên bờ vực, nhưng lại dễ dàng tránh được”.
“Cố Thanh Hy, cô có ý gì, chẳng lẽ nghi ngờ bổn tọa đặt bẫy à?”
“Ta nào có gan nói như vậy, cái mạng nhỏ của ta còn đang bị các ngươi nắm giữ đây này!”
“Tảng đá kia cũng có nện vào người cô đâu?”
“Ta không bị đá đập chết là do mạng ta lớn, ai biết ông dẫn đường một hồi, có bẫy ta chỗ nào không?”