Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi - Thanh Hy - Mặc Uyên (FULL)

Cố Thanh Hy ngáp một cái, nàng ngả người dựa vào đá nham thạch mà ngủ, trong miệng thì hô: “Tiểu Phù Quang à, ta ngủ một lát, đợi bọn họ đánh xong hãy gọi ta”. 

Phù Quang chết lặng. 

Đều đã là giờ phút nào rồi mà chủ tử còn có thể ngủ được? 

Điều khiến hắn càng buồn bực chính là miệng nàng vừa nói ngủ, bên cạnh liền truyền tới tiếng ngáy nhẹ. 

Khóe miệng Phù Quang giật giật, hắn muốn nói gì đó, nhưng nhìn tới sắc mặt tái nhợt và toàn thân mệt lử của nàng lại không đành lòng lên tiếng, chỉ có thể để nàng nghỉ ngơi thật tốt. 

Còn bản thân thì chăm chú theo dõi trận chiến giữa không trung. 

Hết lần này tới lần khác cả hai bên đều bị tổn thất, nối tiếp đó lại là một đợt hợp tác công kích, Ma tộc cùng Thiên Phần tộc không biết đã đánh bao nhiêu hồi, lại dừng tay bao nhiêu lượt. 

Mỗi khi hắn tưởng rằng hai bên sẽ không duy trì lâu dài được nữa thì một trận chiến gay cấn khác lại nổ ra. 

Cứ tiếp diễn như vậy tròn một ngày. 

Một ngày sau, bất luận là Thiên Phần tộc hay Ma tộc đều tổn thất nặng nề, cạn kiệt sức lực. 

Phù Quang vừa định đánh thức Cố Thanh Hy thì từ không trung lại bất ngờ vọng tới tiếng đánh giết. 

Hắn ngước đầu nhìn lên, lại thấy người đối đầu với ma long lần này không phải Thiên Phần tộc cũng chẳng phải Ma tộc. 

Mà là Đan Hồi cốc, người của họ cuối cũng không ngồi yên được nữa sao? 

Cố Thanh Hy vươn vai ngáp dài nhàn nhã tỉnh dậy. 

“Sức sống của con ma long này cũng quá ngoan cường rồi, nếu có thể thu phục làm thú cưỡi, ngược lại cũng là một sự lựa chọn không tệ, tối thiểu cũng sẽ không kém cạnh Tiểu Cửu Nhi và ít nhất nó không tham ăn”. 

“Xì xì…” 

Tiểu Cửu Nhi bất mãn kháng nghị. 

Nó nào có ham ăn? 

Mỗi lần chủ nhân nói sẽ cho nó đồ ăn đều thất hứa. 

“Sao ngươi còn ở đây, còn không nhanh chóng tới giúp Dạ Mặc Uyên giải độc đi”. 

“Xì xì…” 

Sau khi kêu vài tiếng, Tiểu Cửu Nhi mới rời đi một cách miễn cưỡng. 

Người của Thiên Phần tộc cùng Ma tộc đều bị thương nặng tới hấp hối, cho dù họ lại muốn tranh cướp long châu thế nào cũng không có tác dụng gì. 

Nhân lực của bọn họ quá ít ỏi, chỉ có thể chán chường xuống núi tìm người giúp đỡ, hy vọng người của Đan Hồi cốc đoạt được long châu bọn họ còn có thể cướp trở lại. 

Nghĩ tới Đan Hồi cốc, trong lòng Thiên Phần tộc cùng Ma tộc đều bừng bừng lửa giận. 

Quá trơ trẽn. 

Rõ ràng có khả năng chiến đấu chống lại ma long nhưng lại một mực chờ đợi tới khi hai bên đều chịu thương tổn mới tận dụng thời cơ ra mặt. 

Đây chính là ngư ông đắc lợi mà. 

Cố Thanh Hy chọc chọc cánh tay của Phù Quang: “Nghỉ ngơi đủ rồi, đến lúc nên làm việc thôi”. 

“A…” 

Làm việc gì? 

“Ngươi trốn trước đi, lúc cần ta sẽ kêu ngươi”. 

Cố Thanh Hy vừa nói vừa vốc một ít bùn đất ở dưới đất bôi lên mặt, trong mắt tràn ngập nét tự tin cùng mưu tính. 

Dưới chân núi Hồ Lô, người của Thiên Phần tộc cùng Ma tộc dẫn theo binh tàn tướng bại rầu rĩ xuống núi. Vẻ mặt của bọn họ đều không dễ coi, mơ hồ đè nén sự phẫn hận, máu tươi đầm đìa không ngừng tí tách rơi từ trên người họ. 

Quân trưởng lão của Thiên Phần tộc căm giận nói: “Nếu Ma tộc các người hành động sớm hơn, làm sao chúng ta có thể thất bại một cách thảm hại đến vậy, để cho Đan Hồi cốc nhặt được món hời”. 

Lan Kỳ chủ cười gằn: “Thiên Phần tộc các người không phải còn giữ lại không ít cao thủ để đề phòng bọn ta sao, nếu đoàn kết thống nhất xông lên, có lẽ cũng không cần bọn ta ra tay đối đầu với ma long cấp bảy, các người tự mình quyết định đi, suy cho cùng các người cũng không tin tưởng bọn ta”. 

Tính cách của trưởng lão Vân Phi Diệp xưa nay vốn nóng nảy như pháo nổ, ông ta lập tức phát tác: “Tất cả bọn ta tiến đánh rồi toàn bộ trọng thương, sau đó để các ngươi tận dụng cơ hội chiếm lấy long châu sao?” 

Hoàng thái thượng trưởng lão trong bộ tứ Thiên Địa Hoàng Huyền quát lớn: “Đủ rồi, thay vì ở đây nhiều lời vô ích còn không bằng nghĩ cách làm thế nào giành lại long châu từ trong tay Đan Hồi cốc”. 

Hoàng thái thượng trưởng lão vừa dứt lời liền nôn ra một miệng máu tươi, xem ra thương thế không nhẹ. 

“Dẫn đầu Đan Hồi cốc lần này là thiếu cốc chủ, hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh, muốn giành lại long châu còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. Theo ta thấy, chúng ta cũng không cần trở lại gọi cứu binh nữa mà nên xử lý vết thương ngay tại chỗ, đợi thương tích khá hơn lại thiết kế mai phục trên đường xuống núi, trực tiếp cướp lấy là được”, Đào Hoa kỳ chủ lên tiếng. 

“Ngươi ngẩng đầu nhìn thử xem”. 

Mấy người Đào Hoa kỳ chủ phản xạ có điều kiện nhìn lên, lại thấy tình hình trên không có biến chuyển, một trận đồ bát quái đang quấn quanh ma long cấp bảy, chèn ép tới mức nó không có cách nào phun ra quả cầu lửa. 

Mọi người giật mình kinh ngạc. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!