Thân rắn khổng lồ kia không phải mãng xà cấp hai nửa đen nửa trắng, mà là một con mãng xà chín đầu cao một trăm mét.
“Tiểu Cửu Nhi...”
Cố Thanh Hy mừng rỡ, nhìn chín cái đầu khổng lồ của Tiểu Cửu Nhi lè lưỡi cảnh cáo những con hoả xà cấp hai kia.
Những con hoả xà cấp hai như nhìn thấy ma đầu cái thế, chúng nằm rạp xuống, thậm chí không dám ngẩng đầu.
Tiểu Cửu Nhi thay đổi phương hướng, chở họ bay lên trên đỉnh núi.
Cố Thanh Hy vỗ Dịch Thần Phi: “Chúng ta đi lên thôi”.
Người bên cạnh không trả lời, Cố Thanh Hy khó hiểu quay qua thì thấy Dịch Thần Phi đã ngất xỉu từ khi nào không biết, sắc mặt hắn ta trắng bệch đến đáng sợ.
Cố Thanh Hy kiểm tra mạch đập của hắn ta, phát hiện mạch đập cực kì yếu ớt, gần như không có.
Điều khiến nàng kinh sợ hơn là sức sống của hắn ta có vẻ như đang dần xói mòn, trong cơ thể còn có một luồng khí bẩn thấm vào máu, thậm chí đến xương tuỷ, phá hỏng sự cân bằng trong cơ thể hắn ta.
Đây là một vết thương vô cùng trí mạng, nếu không chữa trị, Dịch Thần Phi chắc chắn sẽ chết.
Còn đây là chứng bệnh gì, nàng làm nghề y đã nhiều năm nhưng lại chưa bao giờ gặp, cũng không biết nên chữa trị bằng cách nào.
Khi thấy hắn ta chảy máu càng lúc càng nhiều, phạm vi cháy khét cũng càng lúc càng rộng, Cố Thanh Hy nhanh chóng lấy Ôn Nguyên Châu ra, sau đó thôi động nội lực, dùng Ôn Nguyên Châu chữa thương cho hắn ta, lúc này mới băng bó và xử lí vết thương cho hắn ta.
“Xì xì...”
Tiểu Cửu Nhi cọ đầu vào người Dịch Thần Phi, lưu luyến dựa vào người hắn ta như đang đau lòng và lo lắng.
Cố Thanh Hy nhướng mày: “Ngươi biết Dịch Thần Phi?”
“Xì xì...”
Tiểu Cửu Nhi học theo điệu bộ của nàng, trợn mắt nhìn nàng.
Hắn ta là người ca ca thân nhất, đáng tin nhất của chủ nhân, sao nó có thể không biết?
Chủ nhân không chỉ có võ công kém, mà chứng hay quên cũng ngày càng nặng.
“Đại xà nhà ngươi chắc chắn là có chuyện xưa”.
Cố Thanh Hy dám cam đoan nguyên chủ và Dịch Thần Phi nhất định có quan hệ mập mờ.
Có khi nào là tình nhân không?
Cố Thanh Hy giật mình trước suy nghĩ của mình, nàng nổi da gà, vội vàng tiếp tục chữa thương giúp Dịch Thần Phi.
“Không phải ngươi đang giải độc giúp Dạ Mặc Uyên à? Sao lại chạy tới đây? Độc của Dạ Mặc Uyên giải sao rồi?”
Chín cái đầu khổng lồ của Tiểu Cửu Nhi co rụt lại, nó bỏ chạy, dường như không muốn trả lời câu hỏi của Cố Thanh Hy.
“Con rắn ngu xuẩn, ngươi quay lại cho ta”.
“Xì xì...”, Tiểu Cửu Nhi tủi thân kêu.
“Dạ Mặc Uyên đâu rồi?”
“Xì xì...”
Chắc hẳn độc đã giải gần hết, lúc đó cảm ứng được chủ nhân gặp nguy hiểm, nó liền chạy mất, đâu có tâm trạng để ý đến Dạ Mặc Uyên.
Nếu chủ nhân không bị sao, nó sẽ có năm mươi con lợn để ăn.
Nếu chủ nhân gặp bất trắc gì, từ nay về sau nó sẽ không có con lợn nào để ăn.
So sánh hai điều này với nhau, cứu chủ nhân vẫn thích hợp hơn.
Cố Thanh Hy vừa tức giận vừa bất lực.
Con rắn ngu xuẩn này, nàng biết ngay nó nhất định sẽ quên mất Dạ Mặc Uyên.
Nàng nhìn lướt qua biển mây mênh mông dưới vách núi, Ôn Thiếu Nghi còn đang ở dưới đó, với tình hình của hắn ta hiện tại, nếu không có ai giúp đỡ thì hắn ta sẽ không lên được.
Cố Thanh Hy đang định bảo Tiểu Cửu Nhi xuống đưa hắn ta lên, Dịch Thần Phi từ từ tỉnh lại.
“Muội không được cứu hắn ta, khụ khụ...”
“Vâng, ta sẽ không đi cứu hắn ta. Huynh bị thương rất nặng, đừng tức giận, để ta châm cứu chữa thương cho huynh trước”.
“Không cần đâu”, vì cho nàng uống máu trong cơ thể nên huyết chú mà hắn ta vất vả lắm mới áp chế được đã tái phát, hắn ta muốn áp chế nhưng lại không làm được.
Dịch Thần Phi giãy giụa ngồi dậy ôm ngực, hắn ta đau tới mức khuôn mặt dịu dàng nổi đầy gân xanh, người run rẩy không ngừng như đang chịu đựng nỗi đau to lớn nào đó.
“Huynh có bệnh gì trong người đúng không?”
“Dạ... Dạ Mặc Uyên còn... còn đang đợi muội, muội mau... mau quay lại tìm hắn đi, đừng... đừng lo cho ta”.
Dịch Thần Phi quay đầu đi, không muốn để Cố Thanh Hy nhìn thấy dáng vẻ đau đớn chật vật của mình. Không biết có phải do hắn ta quá đau hay không mà mười ngón tay cấu sâu vào tảng đá, ấn gãy cả móng tay của mình, máu rỉ ra mà cũng không biết.