Thấy trước mặt viết hai chữ cấm địa.
Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Thanh Hy híp lại, đi thẳng vào trong đó.
Quả nhiên, người của sơn trang Thu Phong đều dừng lại ở ngay cấm địa, dường như có điều gì đó kiêng kị nơi này.
“Người bên trong mau quay lại đây, xông vào cấm địa chỉ có một con đường chết, nếu ngươi ra đây, ta có thể cho ngươi được chết toàn thây”.
Cố Thanh Hy cười kiêu ngạo: “Nếu cùng là chết, tại sao ta phải ra đó nhận lấy cái chết, ở trong này thưởng thức cảnh đẹp chẳng phải tốt hơn nhiều sao?”
“Nếu ngươi dám tiếp tục xông vào trong, có tin bọn ta diệt cửu tộc nhà ngươi không”.
“Thích giết cứ giết”, dù sao nàng cũng chẳng có cảm tình gì với người trong phủ Thừa Tướng.
Cố Thanh Hy quan sát cấm địa.
Cấm địa là một khu rừng đá, liếc mắt nhìn chỉ thấy những tảng đá khổng lồ, lớn nhỏ không đồng đều với hình dạng đầy quỷ dị.
Nàng cảnh giác tiến về phía trước, không biết đi trong rừng đá bao lâu mới nhìn thấy một vách núi đen.
Cố Thanh Hy vui vẻ.
Chẳng lẽ đây chính là vách núi đen đằng sau sơn trang Thu Phong?
Lúc nãy nàng lò mò trong sơn trang Thu Phong hết nửa vòng vẫn không tìm thấy vách núi, ắt hẳn chính là nơi này không sai.
Vì đang là đêm tối nên nàng không thể thấy rõ độ sâu của nó, chỉ có thể nhặt một cục đá ném xuống, chờ nửa này vẫn không nghe thấy âm thanh gì, Cố Thanh Hy hơi khó hiểu.
Trông địa thế nơi này cũng không cao, dù vách núi có sâu cách mấy thì cũng phải có âm thanh dội lại mới đúng.
Trong lúc đi qua đi lại, Cố Thanh Hy nhìn thấy rừng đá xung quanh, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, không nhịn được nở nụ cười.
“Thì ra là trận pháp, hay thật, để xem ta phá ngươi thế nào”.
Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, nhớ con đường mình vừa mới đi qua, sau một lúc lâu, nàng nhếch khóe môi đỏ lên, nhấn mạnh vào một tảng đá trông cực kỳ xấu xí.
Ầm ầm…
Địa hình đã thay đổi.
Rừng đá vẫn là rừng đá, nhưng vị trí của nó và hình dạng đã khác hẳn đi.
Cố Thanh Hy nhặt một viên đá khác ném xuống vách núi đen, lại nghe “cộp…” một tiếng vang lên.
Nàng cong môi cười: “Hoa Yên La, ta đến đây…"
Vừa cười xong thì tảng đá kia lại răng rắc nứt ra, lộ ra rất nhiều lỗ nhỏ, từng mũi tên sắc nhọn lướt qua vòm trời bắn về phía nàng.
Tất cả chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt mà thôi.
Cố Thanh Hy tái mặt, thầm mắng: “Định mệnh, ai lại chơi trận trong trận thế này, độc ác quá đi chứ”.
Ngàn vạn mũi tên phóng tới, nàng muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể dứt khoát nhảy xuống vách núi đen.
Ai mà ngờ vách đá của vách núi cũng có mũi tên, hơn nữa còn tẩm kịch độc.
Nếu không phải Cố Thanh Hy nhẹ như yến, xoay người trên không mấy lần, vất vả né đi thì chắc đã bị bắn thành nhím mất rồi.
Nhưng cũng vì như thế nên cơ thể nàng mất khống chế, rơi thẳng xuống.
“Bộp…”
Không có đau đớn trong dự tính, cũng chẳng có gì khó chịu, ngược lại còn như đang nằm trên chiếc giường mềm mại.
Cố Thanh Hy sờ sờ, chạm vào thứ gì đó bóng loáng.
Nàng ngạc nhiên trợn tròn mặt, sau đó như chết đi trong lòng nhiều chút.
Rơi xuống vách núi, nàng vô tình rơi trúng một người, là một nam nhân không mảnh vải che thân.
Còn… Còn đè lên người hắn với tư thế cưỡng bức người ta nữa.
Buồn bực nhất là, nam nhân tuấn tú đằng đằng lửa giận trước mặt chẳng phải ai xa lạ, chính là nam nhân bị nàng đè hôm đó.
Dạ Mặc Uyên đang cố nhịn ngọn lửa giận ngập trời.
Hắn đang tẩy trừ độc tố ở đây, chẳng hiểu mô tê gì lại bị người ta ném hai cục đá, đau đến nỗi đầu hắn nổi cục u lên.
Sau đó, không ngờ lại bị người ta đè ngã, còn bị người đó… Sờ soạng…
Hắn đường đường là chiến thần, từ khi nào lại biến thành món đồ chơi người khác có thể tùy ý làm ô uế như thế?
Nếu đây không phải là thời khắc quan trọng để chống lại độc tố, toàn thân không được nhúc nhích, thì hắn đã lăng trì xử tử nàng ngay tại chỗ.
Bốn mắt nhìn nhau, kẻ tức giận, người khiếp sợ.
Dạ Mặc Uyên lạnh lẽo bật thốt ra một câu: “Là cô”.
Tim Cố Thanh Hy đập mạnh thình thịch, nàng vội vàng che mặt mình, già mồm át lẽ phải: “Không phải ta, ngươi nhận nhầm người”.
“Khốn kiếp, nữ nhân vô sỉ này…”
Một tiếng rống giận khiến chim chóc sợ quá bay mất, cả sơn trang Thu Phong chỉ vang vọng âm thanh rống giận của Dạ Mặc Uyên.
Cô Thanh Hy gãi lỗ tai, vội vàng đứng dậy, muốn chuồn đi, lại bị Dạ Mặc Uyên ôm chặt lấy đùi.
“Còn muốn chạy nữa hả, không có cửa đâu”.
Cố Thanh Hy vùng vẫy vài cái vẫn không thể hất tay hắn ra, không nhịn được bày ra khuôn mặt như khóc tang: “Lão huynh à, nếu ngươi không bày ra trận trong trận thì ta đã chẳng nhấn nhầm cơ quan, lại càng không nằm đè lên ngươi, sờ soạng ngươi, ta giải thích rõ ràng với ngươi rồi đó không được ư”.
“Cô còn nói nữa”.
“Rồi rồi rồi, ta không nói nữa, nếu ngươi cảm thấy uất ức quá thì cùng lắm ta cho ngươi đè lại, sờ lại nữa là được chứ gì”.
“…”
Soạt soạt soạt…
Không khí dưới vực chợt lạnh xuống, lạnh đến mức Cố Thanh Hy run rẩy, lại nhìn dáng vẻ tức giận như muốn nuốt luôn nàng, chẳng hiểu sao nàng lại thấy hoảng hốt.
Có thể xuất hiện ở cấm địa sơn trang Thu Phong, lại trúng kỳ độc, hai chân tàn phế… Chẳng lẽ… Hắn chính là chiến thần Dạ Vương gia.
Lòng Cố Thanh Hy lạnh buốt.
Xem ra lần này nàng đá phải tấm sắt thật rồi.
“Cái đó… Bây giờ là thời gian quan trọng để ngươi vận công chống lại độc tố, nhất định không được tức giận, nếu không khí huyết nghịch chuyển sẽ nguy hiểm đến tính mạng nha”.
Dạ Mặc Uyên trừng mắt nhìn nàng.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngùng nói: “Ta không chạy nữa là được mà, ngươi có thể buông tay ra được không, ngươi xem chân ta bị ngươi siết đỏ cả rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!