“Đúng rồi đó, dạo này kiếm tiền khó lắm, ta thấy cứ trực tiếp lược bỏ món đồ này đi, tiến hành đợt đấu giá tiếp theo, tránh làm lãng phí thời gian”.
“Vật tiếp theo, vật tiếp theo…”
Tiểu Lộ làm lơ trước tiếng reo hò của đám đông, mà quay sang Cố Thanh Hy: “Khách quý số 28, không biết các vị có muốn đấu giá tấm bản đồ này không?”
Cố Thanh Hy vừa định ra giá thì chợt thấy Cố Sơ Vân đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị.
Ngay cả Trạch Vương ở trên lầu cũng nhìn nàng kiểu như vậy.
Nàng sợ hai cái người này cố ý nâng giá để phá mình.
Cố Thanh Hy đổi giọng: “Ta đã có một cuộn da dê cổ để gối đầu rồi, nếu lại thêm một cuộn nữa thì sẽ sái cổ mất. Thôi, ta nhường cuộn da dê này lại cho người khác đấy, ai muốn thì cứ lấy nhé, có thấy ta hào phóng không nào? Lần này không tranh với các ngươi nữa!”
Mọi người đồng loạt nôn ra máu.
Nàng tưởng tấm da dê cổ này giống với Luyện Đan Bách Khoa toàn thư tàn quyển à?
Ai lại đi tranh một thứ mà nhìn chả hiểu mô tê gì chứ?
“Mấy lời dễ nghe thì ai cũng nói được, nếu mà cô đã nói được hùng hồn vậy, thì thôi cô nhận lấy tấm bản đồ này đi, ta cam đoan không có ai tranh với cô đâu!”
“Úi, ngươi nghĩ ta mua không nổi à?”
“Vậy thì cô kêu giá đi!”
“Được, ta kêu, 51 vạn lượng bạc”.
Mọi người không ngờ chỉ đơn giản như thế mà đã khích được nàng kêu giá.
“Năm mươi mốt vạn lượng lần một, năm mươi mốt vạn lượng lần hai, năm mươi mốt vạn lượng…”
“Sáu mươi vạn lượng”, đột nhiên Thượng Quan Sở lên tiếng.
Cố Thanh Hy mắng thầm.
Đề phòng Cố Sơ Vân.
Đề phòng Trạch Vương.
Đề phòng Đương Đương công chúa.
Duy chỉ không đề phòng tên hồ ly gian xảo Thượng Quan Sở kia.
“Sáu mươi mốt vạn lượng”.
“Bảy mươi vạn lượng”.
“Bảy mươi mốt vạn lượng”.
“Tám mươi vạn lượng”.
“Cái tên trên lầu kia, ngươi cố ý chơi ta đúng không?”
“Tại hạ thầm nghĩ mua được tấm bản đồ này mà thôi, không hề có ý định tranh đoạt với cô nương”.
“Không tranh à? Giờ không phải đang tranh sao?”
Mọi người liếc nhìn Cố Thanh Hy, rồi lại nhìn sang gian phòng thanh lịch ở trên lầu, nơi Thượng Quan Sở đang ngồi. Tất cả đều cảm thấy khó hiểu, hai người này tranh một tấm bản đồ không rõ lai lịch để làm gì?
Chẳng lẽ bọn họ có thể đọc hiểu được nó sao? Hoặc là bọn họ biết chắc sẽ tìm được rất nhiều bảo bối trong đó?
Thấy vậy, có không ít người bắt đầu kêu giá.
Cố Sơ Vân nhíu mày, dường như đang suy đoán mục đích thật sự của Cố Thanh Hy.
“Chín mươi vạn lượng”, Cố Sơ Vân giơ bảng, lần này, mục đích của nàng ta chỉ đơn giản là không muốn Cố Thanh Hy được như ý.
“Năm trăm vạn lượng”, Cố Thanh Hy cười lạnh, nàng chẳng muốn dây dưa với bọn họ tiếp nữa, dứt khoát kêu lên năm trăm vạn lượng.
Những người định kêu giá lập tức từ bỏ, chỉ có Cố Sơ Vân vẫn kiên trì.
Cố thừa tướng chỉ hận không thể tát con gái một cái.
Tranh đoạt những thứ khác thì thôi đi, ai đời lại bỏ một đống tiền đi đoạt thứ đồ chẳng biết là gì về, thử hỏi sao ông ta không giận cho được.
“Một ngàn vạn lượng”, Cố Thanh Hy kêu giá rất hào phóng.
“Một ngàn một trăm vạn lượng”, Cố Sơ Vân nói.
Cố Thanh Hy lười biếng liếc nhìn nàng ta một cái, rồi lẩm bẩm: “Một tấm da dê cổ mà ngay cả nhìn cũng không hiểu, lại có người chấp nhận bỏ ra một ngàn một trăm vạn lượng để mua, chậc chậc, nếu ngươi đã thích, vậy thì ta tặng cho ngươi đấy!”
“…”
Cố Sơ Vân nhíu mày.
Tuy Cố Thanh Hy vẫn luôn tỏ vẻ thờ ơ, cũng không có thái độ gì rõ ràng, nhưng nàng ta có thể cảm giác được tiểu muội nhà mình thật sự muốn mua tấm bản đồ này, chẳng lẽ nàng ta đã đoán sai rồi sao?
Sau khi cái giá một ngàn một trăm vạn lượng được kêu lên, toàn trường bỗng chốc im phăng phắc, không ai có ý định tăng giá.
Ngay cả Thượng Quan Sở cũng im lặng.
Tiểu Lộ cười nói: “Khách quý số 16 đúng là ra tay hào phóng, vậy mà kêu đến một ngàn một trăm vạn lượng bạc, coi như tấm bản đồ da dê cổ này đã tìm được một vị chủ nhân biết trân trọng mình!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!