Cố thừa tướng giận dữ quát: “Con gái, nếu còn tiếp tục nâng giá thì sau này đừng kêu ta là cha nữa, đống bạc này ngươi cũng tự nghĩ biện pháp thanh toán đi".
Trong phòng riêng trên lầu hai, Tiểu Lục rót một ly trà tới, phẫn hận nói: “Công chúa, nô tỳ vừa nghe nói, nhị tiểu thư Cố Sơ Vân của phủ thừa tướng lâu nay say mê Thượng Quan phu tử, hôm qua còn làm bánh điểm tâm cho ngài ấy nhưng bị từ chối rồi, nàng ta gấp gáp muốn giành được kinh thi như vậy chắc chắn cũng là vì muốn tặng nó cho Thượng Quan phu tử”.
“Cái gì? Ngươi nói cái gì, ả Cố Sơ Vân đê tiện kia vậy mà dám tơ tưởng tới Thượng Quan phu tử?”
“Vâng, nô tỳ đã nghe mấy người nói qua rồi ạ”.
“Ả đê tiện này cũng rẻ mạt như Cố Thanh Hy vậy, chẳng trách là tỷ muội ruột cùng cha khác mẹ, hừ, bọn chúng muốn kinh thi phải không? Bản công chúa sẽ không để chúng đạt được ý nguyện”.
Đương Đương công chúa giơ tấm biển của mình lên: “2500 vạn lượng”.
Không ít người nhao nhao đổ dồn ánh mắt về phía nàng ta.
Nàng ta nhiều lần giơ biển đấu giá nhưng chưa từng một lần giành được.
Không lẽ lần này muốn tấn công mạnh mẽ, quyết tâm chiến thắng?
“2600 vạn lượng”.
“2800 vạn lượng”.
“3000 vạn lượng”.
Người đọc sách trên hội đấu giá luyến tiếc phải bỏ cuộc và vẫn đang tăng giá, chỉ là mối lần ra giá trái tim đều không ngừng run rẩy.
Cố Sơ Vân siết chặt tấm biển, hồi lâu vẫn chậm chạp không nói ra câu.
Cố thừa tướng trực tiếp cướp lấy tấm biển, giận dữ gào thét: “Đều đã tăng lên tới 3000 vạn lượng rồi, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy”.
Cố Thanh Hy cười hô: “4000 vạn lượng”.
Đương Đương công chúa lập tức theo sát sau nàng hét: “4500 vạn lượng”.
“4600 vạn lượng”.
“4700 vạn lượng”.
Những người đọc sách có mặt tham gia đấu giá ngày càng giảm, ngoại trừ lác đác một vài người vẫn đang tăng giá, về cơ bản đã không có người kêu giá nữa.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Trong cuộc đấu giá này, lý do nàng ra giá thuần túy là nhằm vào Cố Sơ Vân, muốn thúc ép nàng ta phải trả giá cao, chẳng ngờ công chúa Đương Đương lại tự mình xông tới.
Chỉ cần nàng vừa trả giá nàng ta liền nâng giá.
Ha…
Vừa rồi vì nàng ta mà vật đấu giá của nàng bị đẩy giá lên bao nhiêu, lần này nàng ta vẫn muốn khao khát đạt được như vậy, nàng cũng không ngại giúp nàng ta một tay.
Cố Thanh Hy giơ biển: “7000 vạn”.
Thoáng cái tăng thêm vài nghìn vạn lượng…
Nàng ta cũng quá hào phóng rồi.
Con ngươi Dạ Mặc Uyên chợt lóe lên một tia quỷ dị, hắn ngẩng đầu đánh giá Cố Thanh Hy, một lúc sau không biết có phải đã phát hiện ra điều gì không chỉ nhàm chán chơi đùa cây tiêu ngọc trắng trong tay, không ngăn cản cũng không ủng hộ nàng.
Đương Đương công chúa tức giận không nhẹ, nàng ta biết Cố Thanh Hy sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
“7100 vạn”.
“8000 vạn”.
“8100 vạn”.
“9000 vạn”.
Tiểu Lục đã phát điên vì lo lắng.
Nàng ta muốn công chúa đàn áp Cố Thanh Hy.
Nhưng nàng ta làm thế nào cũng không ngờ tới Dạ vương phi- người vừa tiêu tốn một số tiền khổng lồ lại sẽ vẫn còn bạc để nâng giá cướp đồ?
Mắt thấy Đương Đương công chúa lại sắp giơ bảng, Tiểu Lục vội ôm chặt lấy đùi nàng ta: “Công chúa, không thể được mà, 9000 vạn lượng quá nhiều rồi, ngay cả thái hậu cũng sẽ không gom được nhiều bạc như vậy, thi kinh này chẳng qua chỉ là một vài tập thơ, đối với chúng ta cũng không quá quan trọng, hay là chúng ta lần sau lại cùng nàng ta tranh tiếp”.
Đương Đương công chúa hung dữ đạp nàng ta một phát, chửi bới ầm ĩ.
“Vừa rồi ngươi cũng nói như vậy, hiện tại cũng nói như thế, lần nào cũng giống nhau, bản công chúa còn thắng nàng ta như thế nào?”
“9100 vạn”.
“100 triệu lượng”.
“101 triệu lượng”.
“150 triệu lượng”.
Toàn trường sục sôi dậy sóng.
Không ít người kinh hoàng muốn ngồi bật dậy.
Là 150 triệu lượng…
Trời ạ, cho dù là đánh cướp tiền tài cũng phải cướp rất lâu có được không?
Kinh thi rất đáng giá, thậm chí có thể nói là bảo vật vô giá, nhưng 150 triệu lượng cũng quá nhiều rồi.
Lửa giận trong lòng Đương Đương công chúa càng lúc càng bùng cháy dữ dội nhưng lại không dám ra giá nữa.
Cố Thanh Hy giương đôi mắt đầy vẻ tự mãn, chế giễu nàng ta: “Quý khách trên lầu à, thế nào, không còn tiền nâng giá nữa phải không?
Nếu đã cạn tiền, tốt nhất vẫn nên cút khỏi đây sớm chút, tránh bị người khác bắt gặp tới ngượng ngùng, dù sao ta cũng chưa thấy ngươi đấu giá thành công món đồ nào mà chỉ nâng giá lung tung mà thôi”.
Đương Đương công chúa vốn muốn từ bỏ nghe được lời khiêu khích đầy mùi thuốc súng này như lửa cháy thêm dầu, liều lĩnh đáp: “160 triệu lượng”.
Đợt tăng giá lần này nàng ta trực tiếp nâng thêm 10 triệu lượng.
Tiểu Lục đã hôn mê tại chỗ.
Sau khi hét lên, Đương Đương công chúa cũng có chút hối hận rồi.
Nàng ta không kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.
Mẫu hậu biết chuyện chắc chắc sẽ mắng chết nàng ta.
Đương Đương công chúa hy vọng Cố Thanh Hy có thể tiếp tục ra giá, nhưng nàng lại chỉ giơ ngón tay cái lên với nàng ta: “Quý khách trên lầu thật là hào sảng, chỉ vài cuốn kinh thi vậy mà đấu giá tới 160 triệu lượng, tiểu nữ bội phục bội phục, nếu quý khách lầu trên đã yêu thích kinh thi này như thế, vậy ta cũng nén đau từ bỏ thứ mình thích nhường lại cho ngươi”.
Ầm….
Đương Đương công chúa chỉ cảm thấy như có sét đánh ngang tai, xém chút đánh nàng ta cháy rụi.
Cố Cố Cố… Cố Thanh Hy vậy mà từ bỏ rồi?
Sau khi nàng ta bỏ cuộc? Kinh thi há không phải sẽ rơi lên đầu nàng ta (Đương Đương công chúa) sao?