“Người nhìn ta xem, năm nay còn chưa tới hai mươi, không ốm không đau, còn có người bảo vệ ta, ai cũng không thể thương tổn tới ta, ta muốn Ôn Nguyên Châu để làm gì? Nếu ta có tiền, ta cũng muốn tự mình đấu giá tới tặng cho ngài, nhưng 5000 vạn lượng bạc thực sự quá nhiều, người ta không lấy ra nổi mà”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa uất ức chớp đôi mắt to ngập nước, đôi tay nhỏ bé còn đang lôi kéo ống tay áo hắn, nói bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Dạ Mặc Uyên rút lại tay áo, không chút động lòng.
Người chủ trì hô vang: “Mời quý khách số 28 tới hậu trường giao tiền lấy ngọc”.
Tất cả đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Cố Thanh Hy, tiếng bàn tán cũng rì rầm truyền tới.
“Tại sao số 28 vẫn ngồi yên ở đó? Chẳng lẽ nàng ta không lấy ra được 5000 vạn lượng?”
“Còn phải nói sao, chắc chắn là không lấy ra được rồi, là 5000 vạn lượng đó, cho dù là vương tôn quý tộc trong khoảng thời gian ngắn cũng không lấy được ra nhiều bạc như vậy”.
“Hừ, không có tiền còn giả vờ gì cơ chứ, ngay cả 5000 vạn lượng cũng dám thét giá, đáng đời không lấy ra được”.
Cố Thanh Hy tiếp tục chớp đôi mắt to đáng thương mà bĩu môi: “Nhìn đi, có người nói nàng dâu của ngài không có tiền còn giả bộ giàu sang kìa, ngài xem thể diện này phải lật lại thế nào đây”.
“Tự mình lấy lại”, Dạ Mặc Uyên thổi thổi lá trà trong chén chẳng thèm ngước đầu, hoàn toàn phớt lờ trước ánh mắt đáng thương của nàng.
Thanh Phong thầm cầu nguyện trong lòng.
Chủ tử nhất định phải kiên trì đó.
Nếu không với tính cách tiêu xài hoang phí của vương phi thì sản nghiệp mà vương phủ tích góp bao năm nay trong chớp mắt liền bị đốt sạch rồi.
Cố Thanh Hy chống cằm, mặt dày đáp: “Ta không có tiền”.
“Tự mình giải quyết”.
“Ta là một cô gái yếu ớt, tình cảnh này quá lớn rồi ta giải quyết không nổi”.
Lần này Dạ Mặc Uyên ngay cả một câu cũng lười phải đáp lại nàng, càng không nhắc tới việc liếc nàng lấy một cái.
Cố Thanh Hy chớp chớp mắt.
Dạ Mặc Uyên còn khó lừa gạt hơn cả Đương Đương công chúa cùng thái hậu, lợn chết không sợ nước sôi, hắn cũng không sợ thể diện của bản thân bị nàng quét sạch sao.
“Mời quý khách số 28 tới hậu trường thanh toán và lấy ngọc”, người chủ trị lặp lại.
Trong đám đông có người không nhịn được mà hét lên: “Số 28, ngươi có gan nâng giá sao lại không có gan thanh toán? Phòng đấu giá Phong Tương không phải là nơi ngươi muốn thét giá bao nhiêu liền có thể thét bấy nhiêu, nếu không giao nổi tiền ít nhất cũng phải để lại một thứ tương tự trên người mình mới được rời đi”.
“Người này nhìn rất lạ mắt, e rằng là lần đầu tiên tới Phong Tương rồi”.
“Không có tiền thì đừng đấu giá, lãng phí thời gian của ông đây”.
Mấy người Cố thừa tướng cùng Trạch Vương, Đương Đương công chúa thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ mong sao Cố Thanh Hy không có tiền thanh toán, như vậy cuộc đấu giá cũng có thể bắt đầu lại từ đầu rồi.
Trước thái độ hùng hổ doạ người của đám đông, Cố Thanh Hy vẫn dày mặt chĩa mũi giáo về phía Dạ Mặc Uyên: “Phu quân của ta có tiền, chàng ấy sẽ thanh toán”.
“Vậy thì mau chóng lấy ra đi, thời gian của mọi người đều rất quý giá”.
“Phu quân, vài ngày trước chúng ta mới kết hôn, tới nay chàng vẫn chưa tặng ta thứ gì, giờ ta muốn viên Ôn Nguyên Châu này cũng không quá đáng đúng không? Rốt cuộc thì một người sống sờ sờ như ta đều giao cả lại cho chàng rồi”.
Điểm giữa hai đầu lông mày Dạ Mặc Uyên khẽ rung.
Tại sao mỗi lần đều biết rõ nàng ta đang giả vờ nhưng bản thân vẫn khăng khăng mắc bẫy?
Thanh Phong ở một bên thấy vậy thì có phần sốt sắng, thấp giọng nhắc nhở: “Chủ tử, lần này là 5000 vạn, có lẽ lần sau sẽ là 6000 vạn lượng mà”.
Ý của hắn chính là nếu lần này dung túng thì lần sau vương phi sẽ càng trắng trợn hơn.
Cố Thanh Hy nghiêm nghị nói: “Thanh Phong, với tư cách là thị vệ thiếp thân, thông thường đều sẽ hy vọng tình cảm giữa chủ công và chủ mẫu có thể hòa hợp, nhưng ngươi lại luôn khiêu khích ly gián chúng ta, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì? Có phải là có ai đó giật dây ngươi không?” Đọc nhanh tại VietWriter.vn
Thanh Phong uất nghẹn.
Vương phi không phải là không có võ công sao?
Tại sao thính lực lại tốt như vậy?
Giọng nói của hắn đã đè rất thấp rồi, sao người vẫn có thể nghe thấy?
“Thuộc hạ không có ý gì, thuộc hạ chỉ là…”
“Chúc mừng số 28 giành được Ôn Nguyên Châu, xin hãy giành một tràng vỗ tay cho nàng ấy”.
Cố Thanh Hy sững sờ.
Thanh Phong choáng váng.
Con ngươi Dạ Mặc Uyên cũng xẹt qua một tia nhìn nguy hiểm lạnh băng.
Đương Đương công chúa căm giận quát: “Nàng ta chưa giao tiền, phòng đấu giá các người dựa vào đâu đem Ôn Nguyên Châu cho nàng ta?”
“Đúng vậy, người phụ nữ này rõ ràng không có tiền để thanh toán”.
Tiểu Lộ mỉm cười duyên dáng, dường như có chút bất mãn đối với giọng điệu khinh thường của họ.
“Bạn bè của quý khách số 28 trải rộng khắp thiên hạ, đã có người giúp nàng ấy thanh toán rồi”.
“Cái gì, đây là 5000 vạn lượng bạc đó? Ai lại ra tay hào phóng như vậy, vừa phất tay liền tặng người khác 5000 vạn lượng?”
“Cái này đấy à, bí mật, phòng đấu giá Phong Tương không thể tiết lộ thông tin của người mua”.
Lông mày Trạch Vương đã nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Người phụ nữ này rốt cuộc đã làm những gì, ai sẽ vô duyên vô cơ tặng nàng ta 5000 vạn lượng đây.
Bàn tay với khớp xương thanh mảnh của Cố Thanh Hy gõ xuống mặt bàn theo tiết tấu, suy nghĩ xem ai đã là người thay nàng trả tiền.
Đầu nàng xoay chuyển một lượt vẫn không nghĩ ra đó là ai.
Tiêu Vũ Hiên?
Hắn không có nhiều tiền như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!