“Không lợi hại bằng Thiên Phần tộc, chỉ biết giở mánh khóe không thể cho người khác biết sau lưng”
Một câu nói của Dạ Mặc Uyên liền chặn đứng đường, bầu không khí cũng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Mối hận thù giữa hai người đã kết từ lâu, ở giữa chen ngang hàng chục thế hệ, căn bản không thể hóa giải trong một sớm một chiều.
Khói thuốc súng chạm vào là nổ.
Trong trận chiến giữa các cao thủ ở đẳng cấp này, những người khác hoàn toàn không thể can thiệp vào, chỉ đành lùi lại vài bước để tránh tai bay vạ gió.
Tại khoảnh khắc trận chiến gần như sắp bắt đầu.
Một thân hình đỏ rực khác từ trên trời lao xuống.
Người tới cũng là một thiếu niên, chỉ là người thiếu niên này khác với thanh niên áo trắng phiêu dật nhẹ nhàng, tư thái như ngọc vừa rồi.
Bộ đồ đỏ rực trên người hắn như ve sầu băng, vạt áo khép hờ để lộ ra vòm ngực cường tráng mà gợi cảm, mái tóc đen mượt mà như thác nước đón gió tung bay, chỉ lưu lại hai lọn sau tai.
Tướng mạo hắn tuyệt đẹp, tóc mai gọn gàng như được đao cắt, khuôn mặt như cánh hoa đào, đôi mắt hoa đào màu nhạt với con ngươi kỳ lạ mang theo vài tia uể oải, đôi tay thon dài như ngọc trông giống như đang nhàm chán vuốt sợi tóc sau tai.
Ngay khi hắn xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều không kìm được đổ dồn về phía hắn.
Đặc biệt là thủ hạ của Dạ Mặc Uyên, từng người đều tràn đầy cảnh giác cùng khẩn trương.
Ma chủ khẽ cau mày, giọng nói mê hoặc dễ nghe nhưng không kém phần trong trẻo vang lên.
“Ta lại lạc đường rồi sao? Đến núi Vọng Hồn đi lối nào?”
Dạ Mặc Uyên: “...”
Người đàn ông áo trắng: “...”
Ám vệ: “...”
Có phải Ma chủ đang trêu chọc họ không?
Từng trận hô giết, lửa cháy ngút trời chói mắt, chỉ cần men theo ánh lửa là có thể tìm được núi Vọng Hồn, câu hỏi này cũng quá ngớ ngẩn rồi phải không.
Ma chủ quét mắt nhìn một vòng nhưng không tìm được bóng dáng thướt tha kia, bàn tay đang vuốt tóc của hắn vô vị buông xuống.
Hắn hứng thú dào dạt đảo mắt nhìn tới Dạ Mặc Uyên cùng thiếu niên áo trắng, lười nhác nói: “Các ngươi tiếp tục đánh đi”.
Chúng ám vệ chết lặng.
Ma chủ cứ như vậy rời đi?
Hắn không phải là đến chống lưng cho Lan kỳ chủ sao?
Đi cũng tốt.
Chỉ cần Ma chủ không nhúng tay, cuộc đấu sinh tử giữa chủ tử cùng Thiên Phần tộc mới dễ dàng triển khai.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên nở nụ cười hiền hậu, giọng nói ấm áp như hòa cùng một thể với ánh trăng.
“Ma chủ, Dạ Mặc Uyên phái binh tấn công núi Vọng Hồn, giết người cùng tộc của ngươi, ngươi thân là Ma chủ, không lẽ là ngươi e sợ hắn nên mới vội vã rời đi như vậy?”
Một câu nói liền khiến bước chân của Ma chủ khựng lại.
Hắn bất giác ngẫm ra.
Đúng rồi, Huyết Sát từng nói Dạ Mặc Uyên đã phá vỡ cục diện bế tắc, dẫn binh tấn công phân bộ Lan Kỳ, ý đồ muốn lấy đầu của Lan kỳ chủ.
Huyết Sát còn nói rằng tiểu tỷ tỷ đang trên đường đuổi tới núi Vọng Hồn, hắn sợ tiểu tỷ tỷ sẽ hiểu lầm hắn ở cùng với Huyết Sát nên đã cố ý cử Huyết Sát cùng ba đại kỳ chủ tới chi viện cho Lan kỳ chủ trước, còn bản thân thì một mình lên núi tìm cơ hội ngẫu nhiên gặp lại nàng.
Không ngờ hắn lại bị lạc đường trong núi, không chỉ không thể tìm được tiểu tỷ tỷ mà còn luẩn quẩn tại chỗ vài vòng.
Ma chủ đột nhiên bật cười, hắn cười tới thích thú mơ hồ, dường như cũng không còn ý định rời đi nữa.
“Dạ Mặc Uyên, không phải là ngươi thấy gần đây da thịt ta tươi đẹp nên sinh lòng đố kỵ, do đó đưa quân tới đánh Ma tộc ta đó chứ?”
Khóe miệng của các ám vệ đồng loạt co rút.
Ma chủ mà người người đều run sợ sao lại giống như một tên ngốc vậy?
Hắn thực sự là Ma chủ sao?
Dạ Mặc Uyên lười biếng chơi đùa với cây tiêu ngọc trắng trong tay, môi mỏng khẽ phun ra một câu:
“Chỉ là một ngọn núi Vọng Hồn cỏn con mà thôi, bản vương muốn đánh liền đánh, còn cần phải nhận được sự đồng ý từ ngươi sao?”
Cuồng.
Quá điên cuồng.
Võ công Dạ Mặc Uyên cao cường, thế lộng cũng lớn mạnh.
Võ công của Ma chủ không yếu hơn hắn, thế lực cũng không thua kém, huống hồ còn có một Thiên Phần tộc đang nhìn chằm chằm như hổ đói.
Lời này của Dạ Mặc Uyên không nghi ngờ gì là đang xé rách da mặt với Ma chủ.
Hoặc là nên nói vào thời điểm hắn phái binh tấn công núi Vọng Hồn đã tương đương với việc khiêu khích quyền uy của Ma chủ, cùng hắn lật bài.
Ma chủ diêm dúa mỉm cười, con ngươi màu lam nhạt dâng lên một luồng lẳng lơ khiến người ta phải kinh sợ.
Thiếu niên áo trắng đứng thẳng tắp dưới ánh trăng, gió lạnh thổi tung vạt áo hắn khiến chúng nhảy múa phần phật, phác họa lên khung cảnh tựa như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thoát xác thành tiên.
Dưới mặt nạ bươm bướm, đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra nét vui vẻ chờ mong kịch hay.
Nhưng câu nói tiếp theo của Ma chủ lại khiến thiếu niên áo trắng hơi chao đảo.
“Hai người các ngươi đánh đi, đánh không lại bản tọa lại giúp ngươi đánh”.
Mọi người: “...”
Đây là những gì mà Ma chủ đứng đầu một phương nên nói sao?
Nếu không biết trước thực lực của hắn, bất cứ người nào tại hiện trường cũng đều cho rằng hắn chỉ là thứ mua danh trục lợi tham sống sợ chết.
Thiếu niên áo trắng thở dài, giọng điệu hắn đầy vẻ thâm sâu khó đoán: “Ma chủ đúng là độ lượng rộng rãi mà, bị nhục mạ như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh hòa nhã, Ôn mỗ bội phục”.
“Nào có nào có”, Ma chủ cười quyến rũ, hắn rút ra từ trong ngực một đóa hoa mạn đà la kiều diễm, lưu luyến hít đầy một hơi hương hoa.
Cuộc chiến bắt đầu.