“Chủ tử, người tỉnh rồi ạ?”, bên tai là giọng nói mừng rỡ của Phù Quang.
Cố Thanh Hy cố mở mắt ra, đập vào mắt là ánh mắt lo lắng của Phù Quang.
“Đây là đâu?”
“Chúng ta rơi xuống từ trên vách núi, may mà lúc rơi xuống được mấy cây đại thụ đỡ vài lần. Chủ tử, người có khó chịu ở đâu không?”
“Có, toàn thân đều khó chịu, đặc biệt là ngực”.
“Hả...”, Phù Quang giật mình.
Cố Thanh Hy cố gắng ngồi dậy, chỉ cần cử động nhẹ là chân lại đau đến mức nhe răng trợn mắt. Nàng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bắp chân mình bị cành cây cứa chảy máu, chỉ là vết thương đã được băng bó không biết từ khi nào.
Nàng giơ tay lên đánh vào đầu hắn ta: “Ai bảo ngươi nhảy xuống theo”.
Phù Quang cúi đầu như một đứa trẻ làm sai chuyện, nhỏ giọng lầu bầu: “Nhìn thấy chủ tử rơi xuống, ta lo lắng nên mới nhảy xuống theo”.
“...”
Cố Thanh Hy cũng không biết nên trả lời câu này của hắn ta như thế nào.
“Ngươi có bị thương không?”
“Ta chỉ bị trầy xước nhẹ, không có gì đáng ngại”.
“Diệp Phong đâu rồi?”
“Diệp Phong còn hôn mê, thuộc hạ đã kiểm tra cho hắn, cũng không có gì đáng ngại”.
Nói vậy là chỉ có nàng xui xẻo bị thương ở chân.
Cố Thanh Hy nhìn xung quanh thì phát hiện mình đang ở trong một hang động đen kịt. Hang động không lớn, nhưng đủ để chứa mấy người họ.
Diệp Phong vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, mặt còn đỏ bừng, lúc này đang dựa vào tường ngủ mê man.
Phù Quang dường như biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, bèn bẩm báo.
“Bên ngoài có đại bàng tìm kiếm, thuộc hạ sợ bị phát hiện hành tung, đành phải cõng chủ tử đến hang động này, tạm thời lẩn tránh sự truy đuổi của Ma tộc”.
“Thuộc hạ không rõ tung tích của Dịch công tử, nhưng Dịch công tử có võ công cao cường, chủ tử cũng đã nói bên ngoài Ma tộc hẳn có người tiếp viện nên hắn ta sẽ không sao”.
“Thuộc hạ đã quan sát sơ qua, từ nơi này rời khỏi Ma tộc đại khái cần khoảng ba, bốn ngày. Ma tộc phái quá nhiều truy binh, không chỉ có đại bàng mà còn có chó săn, chúng ta rất khó chạy thoát”.
Nhắc tới chó săn, vẻ mặt Phù Quang trở nên nặng nề.
Đương nhiên Cố Thanh Hy cũng hiểu.
Ý của Phù Quang là tuy nơi này là nơi dừng chân tạm thời của họ, nhưng sau một thời gian dài, Ma tộc vẫn sẽ đuổi tới dựa theo mùi.
Cố Thanh Hy tìm trên người mình, ngoại từ một chai thuốc cầm máu thì không có gì khác, căn bản không có một loại thuốc nào.
“Bên ngoài có nhiều truy binh tìm kiếm không?”
“Chúng ta không rơi thẳng xuống đáy vực mà rơi trên tảng đá nhô ra từ giữa vách núi, nhờ đi theo tảng đá mới vào hang động. Họ đang tìm kiếm dưới đáy vực, tạm thời vẫn chưa tìm thấy chúng ta”.
“Hang động này có vẻ rất sâu, đi, đi vào xem sao”.
Từ lúc vừa mở mắt, nàng đã chú ý tới hang động này rất sâu, có lẽ còn có hang động khác.
“Để thuộc hạ cõng chủ tử vào”.
“Không cần, một vết thương nhỏ mà thôi, ta không yếu ớt như vậy đâu”.
Cố Thanh Hy lấy kiếm của Phù Quang làm nạng, chân thấp chân cao bước vào hang động.
Vết thương của nàng rất sâu, nhưng trên mặt không hề có vẻ yếu ớt, nàng chỉ cười dặn dò: “Ngươi cõng Diệp Phong đi, chúng ta bắt đầu cuộc hành trình thám hiểm hang động”.
Phù Quang nghẹn họng.
Chủ tử vẫn như trước, dù ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào cũng có thể cười nói, hành động không sợ hãi.
Hắn ta làm một cây đuốc, cõng Diệp Phong đi trước mở đường.
Hang động tối tăm và ẩm ướt, không biết đã không có người vào bao nhiêu năm rồi.
Nơi này giống như một mê cung, cứ đi được một đoạn đường là có ngã rẽ. Mỗi lần gặp ngã rẽ, họ thống nhất lựa chọn bên trái.
Nhưng đi được hai canh giờ, họ vẫn còn lạc trong mê cung.
“Mẹ kiếp, hang động quái quỷ gì thế này, dài thật đấy”.
Cố Thanh Hy mắng.
Chân nàng vốn đang bị thương, cộng thêm đi liên tục hai canh giờ nên vết thương đã bị hở.
Phù Quang cực kì đau lòng, thả Diệp Phong xuống rồi đỡ Cố Thanh Hy ngồi xuống: “Chủ tử, vết thương của người bị hở, để thuộc hạ băng bó lại giúp người”.
“Ừ”, Cố Thanh Hy ném chai thuốc cầm máu cuối cùng cho Phù Quang.
Phù Quang quỳ một chân xuống, động tác dịu dàng như đang nâng món bảo vật quý hiếm, sợ nặng tay sẽ làm nàng bị thương.
Máu bị dính vào miếng băng, vì sợ nàng đau nên Phù Quang loay hoay một lúc vẫn không thể tháo ra.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười: “Tiểu soái ca, ngươi đang gãi ngứa cho ta đấy à?”
Nói xong, nàng nắm lấy miếng băng giật mạnh ra, máu lập tức tuôn như suối, nhưng nàng chỉ khẽ cau mày.
Nếu không vì thấy trên mặt nàng toát mồ hôi lạnh thì sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng vết thương của nàng không đau chút nào.
Nàng càng mạnh mẽ, Phù Quang càng đau lòng, thậm chí hắn ta còn ứa nước mắt.
“Sao lại khóc? Ngươi sợ không ra ngoài được à?”
Bầu không khí hơi ảm đạm, Cố Thanh Hy cúi đầu, dưới ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn thấy Phù Quang thỉnh thoảng đưa tay lau nước mắt.
Lại nhìn hắn ta chỉ mới khoảng mười bảy tuổi.
Ở hiện đại, mười bảy tuổi còn là một học sinh, sợ hãi cũng được coi là... bình thường nhỉ?
“Đừng sợ, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài an toàn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!