“Vì bà ta là người ngươi quan tâm, chỉ cần là người ngươi quan tâm, ta đều sẽ không buông tha, không chỉ bà già chết tiệt kia mà còn có Cố Thanh Hy, Tiêu Vũ Hiên kia nữa”.
Diệp Phong tức giận nhìn Giang Húc, nhưng ngoài việc trừng hắn ta, Diệp Phong cũng không làm gì được nữa.
“Yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ cho bà già kia theo ngươi xuống suối vàng, ngươi yên tâm, ta sẽ không cho bà ta đi quá nhẹ nhàng đâu, ít nhất phải cho bà ta hưởng thụ thú vui nhân gian mấy ngày”.
Giang Húc nhấn mạnh hai chữ hưởng thụ.
Ai cũng biết lời nói của hắn ta có ý gì.
Không đợi Diệp Phong đáp lời, Cố Thanh Hy đã vung chân đạp một cái vào mông Giang Húc.
Nàng đứng ở sau lưng Giang Húc, còn đột nhiên ra tay, dù võ công của Giang Húc cao cường hơn Cố Thanh Hy không ít thì cũng không kịp phản ứng, bị đá một cái vào mông, hắn ta cũng theo quán tính ngã chỏng vó.
Cùng lúc đó, Dịch Thần Phi cũng nhanh chóng ra tay điểm huyệt những kỳ thủ khác trong tháp, khiến bọn họ không thể cử động, cũng không thể nói chuyện.
“Ai dám đá ta”.
“Rắc…”
Giang Húc còn chưa dứt lời đã bị Dịch Thần Phi bóp cổ, khiến hắn ta ngạt thở đến mức không nói được lời nào.
“Chát chát chát…’
Cố Thanh Hy nhanh tay tát mạnh cho hắn ta mười mấy bạt tai.
“Tiểu tử, ngươi có bản lĩnh đấy, ngay cả người của ta cũng dám động vào”.
Giang Húc bị đánh đến mức đầu kêu ong ong.
Hắn ta khiếp sợ nhìn Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi, không ngờ hai người này lại có thể lẻn vào Ma tộc canh gác nghiêm ngặt, vô số cao thủ thế này, còn chạy đến trước mặt hắn ta.
“Chát…”
Cố Thanh Hy lại đánh tới một bạt tai, khẽ quát: “Nhìn gì mà nhìn, có tin ta móc mắt của ngươi ra không”.
Giang Húc muốn mắng, nhưng Dịch Thần Phi chợt dùng sức, khiến hắn ta đau đến mức nói không nên lời.
Dịch Thần Phi cưng chiều cười một tiếng: “Nha đầu, giết gà không cần dùng dao mổ trâu, muốn dạy dỗ hắn ta, cứ để ta là được”.
“Được thôi, hắn ta hại Diệp Phong thê thảm như thế, ngươi nghĩ chúng ta phải trả về thế nào đây?”
“Đương nhiên là dùng gậy ông đập lưng ông rồi”.
Cố Thanh Hy cái hiểu cái không.
Còn Giang Húc thì hoàn toàn không hiểu.
Dịch Thần Phi cười bổ sung: “Vừa khéo ta có biết một chút thuật dịch dung, không phải giờ Tý tối nay phải đưa Diệp Phong đến chỗ Lan kỳ chủ sao, chúng ta thay mận đổi đào luôn được chứ?”
Giang Húc trợn mắt, không ngừng run rẩy, có thể nhìn ra hắn ta thật sự rất sợ hãi.
“Các ngươi không… không được… khụ khụ…”
Cố Thanh Hy cười nói: “Thần Phi đại ca, không nhìn ra ngươi xấu xa thế đấy, ta cảm thấy cách này… quá hay. Nhưng trước khi đưa hắn ta đến chỗ Lan kỳ chủ, không phải chúng ta nên lấy lại cả vốn lẫn lãi sao”.
Nghe thấy lời của Cố Thanh Hy, Dịch Thần Phi lập tức hiểu ra, hắn nắm lấy xương tay chân của Giang Húc, cũng không biết dùng sức thế nào mà có từng tiếng xương gãy rắc rắc vang lên, khiến Giang Húc đau đến mức hít sâu.
Giang Húc muốn la lên, nhưng cổ họng lại bị siết chặt, tất cả tiếng nói đều bị nghẹn ở cổ họng, hoàn toàn không thể phát ra.
Cố Thanh Hy ở bên cạnh nhìn thôi cũng thấy đau.
Xương cốt lần lượt bị bẻ gãy, dù Giang Húc không tàn phế thì ít nhất cũng phải nằm trên giường rất lâu.
Nàng nhìn sang Dịch Thần Phi, trên mặt hắn ta vẫn mang ý cười nhẹ nhàng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nàng ta hoàn toàn không thể tin một người trông dịu dàng ấm áp lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế.
Cố Thanh Hy lấy ra một viên thuốc từ trong lòng, nhét vào miệng hắn ta, cười xấu xa: “Đây là đan Xuyên Tràng, nếu không có thuốc giải của ta, thân thể ngươi sẽ bắt đầu thối rữa từ trong nội tạng, mãi đến khi cả người ngươi đều thối rữa, đương nhiên ngươi có thể không tin, có điều ngươi có thể vận công, xem thử có phải đan điền của mình bị một luồng khí đục chặn lại rồi không”.
“Bịch…”
Dịch Thần Phi ném hắn ta ra ngoài như ném một túi rác, nhìn xuống hắn ta từ trên cao.
Giang Húc nửa tin nửa ngờ thử vận khí, quả nhiên đan điền thoáng đau đớn.
Hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, đang định gọi người thì Cố Thanh Hy đúng lúc cất lời: “Ngươi có thể la lên, nhưng trước đó, ngươi phải suy nghĩ kỹ, một khi hai người chúng ta xảy ra chuyện, ngươi cũng phải chôn cùng chúng ta”.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì”, Giang Húc muốn phản kháng, nhưng tứ chi đều đã bị bẻ gãy, hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể căm tức nhìn bọn họ.
“Không muốn làm gì cả, chỉ muốn bảo vệ Diệp Phong thôi”.
Giang Húc lại càng ghen tị và căm hận hơn.
Tại sao.
Tại sao Diệp Phong có thể được Lan kỳ chủ sủng ái.
Tại sao Diệp Phong lại có bạn bảo vệ, thậm chí vì hắn ta mà vào sinh ra tử.
“Thu hồi ánh mắt ghen tị của ngươi đi, ngươi không có bạn bè là vì vấn đề nhân phẩm của ngươi thôi”.
Cố Thanh Hy tháo dây xích trên chân Diệp Phong, đỡ hắn ta dậy.
Diệp Phong híp mắt, nửa khép nửa mở, say đến mức mơ màng, người mềm nhũn không còn chút sức lực. Cố Thanh Hy cũng không biết rốt cuộc Diệp Phong có còn tỉnh táo không.
“Sao rồi, ngươi chịu được chứ?”
Diệp Phong mê man chớp mắt, dạ dày hắn ta đột nhiên cuộn trào, nghiêng người nôn một trận.
Trong dạ dày hắn ta chẳng có gì, ngoài nôn ra rượu thì cũng chỉ có nước.