Lý Hằng lảo đảo chạy về phía Thường phu tử, khóc lóc đầy oan ức: “Phu tử, thầy nhất định phải làm chủ cho ta, Cố Thanh Hy vô cớ đánh ta thành như vậy, tay ta còn bị cô ta đánh cho trật khớp, đau chết ta mất”.
Nếu không phải nghe ra giọng nói của hắn ta, dựa vào cái mặt sưng húp kia e rằng không ai có thể nhận ra đây là Lý Hằng.
Thường phu tử tức giận: “Hóa ra ngươi chính là Cố Thanh Hy, sao ngươi phải xuống tay nặng như thế?”
Cố Thanh Hy vặn vặn tay mình vừa đánh đau, thái độ lười biếng: “Bởi vì mồm hắn qua bỉ ổi, thèm đòn”.
Thường phu tử cũng không biết mình vừa rời đi được mấy ngày, học sinh học viện mới thu nhận gan lại to che trời như vậy, ngay cả ở trước mặt phu tử cũng dám phách lối.
“Thứ học sinh không để ai trong mắt, lòng dạ ác độc, làm sao có tư cách ở lại học viện. Trưởng lão, ta thỉnh cầu khai trừ vĩnh viễn Cố Thanh Hy, đuổi nàng ta ra khỏi học viện Hoàng Gia”.
Từ phu tử vội vàng kéo tay áo ông ta, thấp giọng nói: “Không được đâu, nàng ta không chỉ là thủ khoa đại hội đấu văn, hơn nữa còn là hoàng thượng đích thân dẫn tới học tại học viện Hoàng Gia, bắt buộc chúng ta không thể khai trừ nàng ta được, còn nữa… nàng ta còn là vị hôn thê cua chiến thần, nếu đuổi nàng ta thì sẽ không có cách nào báo cáo kết quả với hoàng thượng và chiến thần”.
“Nhưng nàng ta…”
Từ phu tử nháy nháy mắt.
Thường phu tử suy nghĩ đến hậu quả, vậy nên cũng chỉ đành bỏ qua, giữ lại dáng vẻ cao cao tại thượng của phu tử, ông ta ra lệnh.
“Lập tức nói xin lỗi mấy người Lý Hằng, chỉ cần thái độ của cô thành khẩn, thề vĩnh viễn không tái phạm, có lẽ ta có thể xử phạt nhẹ”.
Cố Thanh Hy vuốt sợi tóc bị gió thổi loạn, giống như nghe thấy chuyện tiếu lâm, trong mắt phượng mang theo ý cười, nàng ngạo nghễ chỉ về phía Lý Hằng: “Bảo ta xin lỗi hắn? Phu tử, e rằng ông nói ngược rồi”.
“Cố Thanh Hy, bọn ta không nói xấu cô, cũng không đánh cô. Vậy mà cô vừa lên đã động thủ đánh người trước, tại sao bọn ta phải xin lỗi cô”.
“Ngươi không nói xấu ta, nhưng các ngươi công khai chửi rủa Diệp Phong, bôi xấu danh tiếng của hắn, chẳng lẽ không phải nói xin lỗi sao?”
“Diệp Phong vốn từng làm cầm sư ở Vô Ưu Quan, lời bọn ta nói cũng chỉ là sự thật…”
“Bốp…”
Lại một cái bạt tai nữa đánh đến.
Răng của Lý Hằng đã bị đánh gãy ba cái, hắn ta đau đến mức suýt chút nữa ngất đi.
“Láo xược, Cố Thanh Hy, cô thật là to gan, ở trước mặt phu tử mà cũng dám phách lối như vậy, cô cho rằng bọn ta không dám đuổi cô sao?”
“Vậy bây giờ thầy đuổi cũng được, nơi rách nát này mời ta tới, ta cũng chẳng tới đâu”.
“Cô… trưởng lão, người như vậy không đuổi đi, danh tiếng của học viện Hoàng Gia sẽ đặt ở đâu đây?”
Ánh mắt các trưởng lão lóe lên.
Đuổi thẳng cổ Cố Thanh Hy, bọn họ vẫn chưa có quyền lực này.
Ngay cả viện trưởng cũng phải lo ngại hoàng thượng và chiến thần, huống chi là bọn họ.
Điều quan trọng nhất là ban đầu Cố Thanh Hy tới học viện Hoàng Gia học tập là hoàng thượng đặc biệt giao phó, bất luận nàng ngốc nghếch đến thế nào cũng không thể cho nàng thôi học.
Mắt thấy tất cả mọi người đều đang chờ đợi bọn họ đáp lời, Trần trưởng lão chậm rãi mở miệng.
“Đám người Lý Hằng âm thầm bàn tán xằng bậy về Diệp Phong, bôi nhọ danh dự của hắn, xâm phạm đến quy tắc của học viện, quả thật nên phạt, Cố tam tiểu thư đánh bạn cùng trường, bất kính với phu tử, cũng có lỗi. Nếu như vậy, hai ngươi đều bị phạt chép quy tắc học viện một trăm lần”.
Lý Hằng bất mãn, bởi vì trên mặt bị sưng nặng, cộng thêm răng rụng, cho nên nói chuyện có hơi bị lọt gió.
“Phu tử, bọn ta cũng chỉ là bàn tán mấy câu, nhưng Cố Thanh Hy lại đánh bọn ta thành như vậy, cái… cái này làm sao…”
Sắc mặt Trần trưởng lão trầm xuống: “Nếu ngươi có ý kiến với xử phạt của học viện, vậy nghỉ học đi là được”.
Một câu nghỉ học đã khiến Lý Hằng câm nín.
Học viện Hoàng Gia là nơi nào chứ, làm sao hắn ta chịu nghỉ học.
Nếu nghỉ, đời sau của hắn ta cũng sẽ bị hủy.
Trong lòng Cố Như Vân như bị nghẹn lại.
Cố Thanh Hy hung hăng càn quấy như vậy, vậy mà học viện vẫn có thể khoan dung nàng.
Trận náo nhiệt lúc này đã kết thúc, Cố Sơ Vân không cam lòng, không nhịn được muốn nói lại thôi.
“Cố nhị tiểu thư có lời gì cứ việc nói”.
Thường phu tử có ấn tượng cực tốt với Cố Sơ Vân, bởi vì Cố Sơ Vân không chỉ có tướng mạo đẹp, tính tình ôn nhu, còn tài hoa hơn người, cho tới nay đều là tấm gương sáng của học viện.
“Lúc trước tam muội muội nói cho muội ấy thời gian ba ngày, muội ấy sẽ tìm ra hung thủ sát hại viện trưởng, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, viện trưởng đối với ta ơn nặng như núi, mặc dù ta chỉ là một cô gái yếu đuối không giúp được gì, nhưng cũng hy vọng mau sớm tìm ra hung thủ”.
Cách ba ngày thật ra còn vài canh giờ nữa.
Nhưng người người đều quét tầm mắt về phía Cố Thanh Hy, sắc mặt không tốt chờ câu trả lời của nàng.
Từ phu tử thấy vậy liền hỏi: “Tam tiểu thư, không biết cô điều tra thế nào rồi?”
Cố Thanh Hy nhìn Cố Sơ Vân đầy khinh bỉ, nàng cười lạnh nói: “Hung thủ thì chưa tìm được, chỉ tra ra Diệp Phong không phải hung thủ”.
“Ngươi nói Diệp Phong không phải hung thủ, không biết có chứng cứ gì?”
“Diệp Phong thuận tay trái không?”
Sau khi đám người Từ phu tử nhớ lại một hồi, bọn họ lần lượt lắc đầu.
Chưa bao giờ thấy Diệp Phong dùng tay trái sử dụng thứ đồ gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!