Diệp Phong lắc đầu: “Không biết, ông ấy chỉ nói tạm thời không muốn tiết lộ ra ngoài”.
“Vì vậy cái chết của viện trưởng có lẽ liên quan đến chuyện ông ta muốn nói với ngươi”.
Diệp Phong ôm đầu gối của mình, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia từ đầu đến cuối chỉ nhìn trên bia mộ, hồi lâu cũng không muốn rời đi.
Hắn ta đã suy nghĩ rất lâu mà cũng không nghĩ ra, rốt cuộc viện trưởng muốn nói gì với mình.
“Người ở cùng ta đều không có kết cục tốt đẹp, cô… cách xa ta một chút đi”.
“Mạng ta cứng lắm, khắc thế nào cũng không chết”, Cố Thanh Hy không thèm để ý chút nào, nàng lấy một chiếc hộp gỗ đàn hương từ trong ngực ra, tiện tay ném cho Diệp Phong.
Diệp Phong mở nó, một chiếc chuông màu đen bất ngờ hiện ra.
Một bộ phận trên chuông là các loại phù văn nhìn không hiểu, một bộ phận là hình bản đồ.
Hô hấp hắn ta càng nặng: “Chuông Phá Hồn… tại sao…”
“Không phải ngươi luôn muốn chuông Phá Hồn sao? Tặng ngươi đấy, dù sao đối với ta nó cũng không có ích gì”.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt một người lộ vẻ tươi cười, còn trong mắt một người lại lộ vẻ phức tạp.
Mãi một lúc lâu sau, Diệp Phong mới nói: “Cô thấy ta đáng thương nên mới cho ta chuông Phá Hồn sao?”
“Người đáng thương trên đời nhiều như vậy, chẳng lẽ ai ta cũng tặng chuông Phá Hồn? Chỉ là ta coi ngươi là bạn, vì vậy thứ bạn bè mong muốn, ta sẽ cố gắng hết sức tặng cho hắn”.
Cơ thể Diệp Phong khẽ chấn động.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia phản chiếu nụ cười ấm áp của Cố Thanh Hy.
Nụ cười đó không hề giả bộ, không hề tính toán, chỉ có sự chân thành.
Lại nghĩ đến ngày đó bị mọi người trong học viện nghi ngờ gây khó khăn, cũng là Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đứng ra nói hắn ta là bạn của bọn họ, bọn họ tin hắn ta.
Hốc mắt Diệp Phong ửng đỏ.
Hắn ta trả chuông Phá Hồn cho nàng.
“Mặc dù ta không biết chuông Phá Hồn cụ thể làm cái gì, nhưng chắc có liên quan đến Long Châu, cô cứ thu lại đi”.
“Long Châu?”
Đây là lần thứ hai nàng nghe đến hai chữ Long Châu.
Diệp Phong nhìn bản đồ trên chuông Phá Hồn, hắn ta nhíu mày, thấp giọng nói.
“Nếu như ta đoán không lầm, thứ bọn họ muốn không phải chuông Phá Hồn, mà là Long Châu. Bản đồ được vẽ trên chuông Phá Hồn này chắc là chỗ ở của Long Châu, bây giờ bản đồ trên chuông Phá Hồn ba thiếu hai, phải tu sửa thì mới có thể tìm thấy được Long Châu”.
“Long Châu là làm cái gì?”
“Ta cũng không biết, nhưng ta vô tình nghe thấy Lan kỳ chủ nói chuyện với người ta. Long Châu không chỉ khiến võ công của người khác tăng vọt, còn có thể xoay chuyển càn khôn, lật đổ thiên hạ, thậm chí chết đi sống lại, phá bỏ tất cả lời nguyền rủa của thế gian”.
Cố Thanh Hy cười, không thèm để ý chút nào.
“Cũng đã từng có người nói, người lấy được chuông Phá Hồn thì sẽ có được thiên hạ, cũng có người nói người lấy được chuông Phá Hồn thì có thể có được tất cả những gì mình mong muốn. Ta lấy được rồi, ta muốn chữa khỏi vết sẹo trên mặt, nhưng vết sẹo trên mặt ta đã khỏi chưa?”
Diệp Phong lắc đầu.
Hắn ta không biết những thứ này, cũng không muốn biết.
Hắn ta chỉ muốn bà có thể yên ổn sống nốt phần đời còn lại, không cần chịu đựng thêm khổ sở nữa.
“Giá trị của chuông Phá Hồn cũng không ít tiền đâu, ngọc Nguyệt Nha của Đương Đương công chúa cũng ở bên trong, giá trị năm ngàn vạn lượng bạc chẵn đó, nếu ngươi không cất đi, cẩn thận ta lại đổi ý không cho ngươi nữa đấy”.
Cố Thanh Hy nhét chuông Phá Hồn vào tay hắn ta.
Diệp Phong nắm chuông Phá Hồn, giống như nắm cả thế giới.
Nói không cảm động là giả.
Chính bởi vì cảm động, cho nên nhất thời hắn ta cũng không biết muốn nói gì.
Hắn ta cần chuông Phá Hồn.
Rất cần.
Chỉ có chuông Phá Hồn mới có thể khiến bọn họ được tự do.
Nhưng hắn ta lại sợ gây nên phiền phức cho Cố Thanh Hy.
“Bớt dùng ánh mắt này nhìn ta đi, buồn nôn quá”.
“Cảm ơn”.
“Một chiếc chuông nát có cái gì mà cảm ơn, nếu muốn cảm ơn thì ngươi nói cho ta biết có thể tìm thấy cỏ Địa Ngục ở đâu”.
“Lạc Hồn cốc”.
Tay Cố Thanh Hy run rẩy: “Lạc Hồn Cốc? Ngươi nói Lạc Hồn cốc có cỏ Địa Ngục?”
“Phải, nhưng Lạc Hồn cốc rất khó đi vào, chỗ đó nằm ở nơi tiếp giáp giữa Ma tộc và Nhân tộc, cũng nằm ở nơi tiếp giáp của Dạ Quốc, Sở Quốc, Triệu Quốc, Hoa Quốc, thuộc khu vực không ai quản lý, người ở nơi đó đều là loại cực kỳ hung ác”.
“Làm sao ngươi biết cỏ Địa Ngục ở đó?”
“Vô tình nghe thấy, nếu như cô thật sự muốn đi Lạc Hồn cốc, tốt nhất nên bảo chiến thần đi cùng, hoặc bảo chiến thần giúp cô tìm cỏ Địa Ngục”.
Cố Thanh Hy bật cười đầy kiêu ngạo, trên mặt đều là vẻ ngông cuồng.
Đồ Cố Thanh Hy cần hà cớ gì phải mời người khác giúp đỡ.
Lạc Hồn cốc dù là biển lửa núi đao, nàng cũng xông vào.
“Tam tiểu thư, ta có thể cầu xin cô một chuyện không?”
“Ta không thích chữ cầu này, nên ta không giúp, đương nhiên nếu ngươi muốn ta giúp thì ta vẫn sẽ giúp”.
Diệp Phong khẽ mỉm cười, trái tim vừa rồi căng thẳng nay đã giãn ra mấy phần.
“Ta phải về Ma tộc một chuyến, chờ sau khi ra khỏi Ma tộc, ta sẽ đích thân đến học viện Hoàng Gia, đến lúc đó… nếu ta không ra được, xin cô hãy giúp ta chăm sóc bà”.
“Đi tìm Lan kỳ chủ muốn giải độc?”
Ánh mắt Diệp Phong chợt lóe, hắn ta cúi đầu nhìn hộp gỗ đàn hương, giọng hơi thấp: “Cô cũng biết rồi đấy”.
“Biết một chút thôi”.
“Có một số chuyện vẫn phải giải quyết”, bỗng nhiên Diệp Phong ngẩng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười làm người khác đau lòng.
Cố Thanh Hy đứng lên, vỗ vỗ vạt áo xộc xệch trên người, giọng điệu chắc chắn, nhưng lại không trực tiếp đồng ý: “Ta sẽ không để người của học viện Hoàng Gia làm khó ngươi đâu, ta cùng ngươi đi một chuyến đến Ma tộc”.
“Không được, ta tự quay về thì được, Ma tộc nước sâu, người ngoài rất khó đi vào”.
Lông mày Cố Thanh Hy nhíu chặt lại.
“Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu, Lan kỳ chủ mặc dù… nhưng ông ta vẫn là người giữ chữ tín. Ông ta nói rồi, chỉ cần ta thay ông ta cầm được chuông Phá Hồn, ông ta sẽ thả tự do cho ta, còn đưa thuốc giải cho bà, chắc sẽ không nuốt lời đâu”.
Cố Thanh Hy vốn không tin những lời đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!