Cố Thanh Hy mờ mịt, nhắc nhở thêm lần nữa.
“Vương gia, ta xấu xí, vô đạo đức, còn đa tình nữa”.
“Bản vương đã nói rồi, xấu xí kết hợp với tàn phế, bản vương cảm thấy rất xứng đôi, còn đa tình ư? Không sao cả, nếu cô dám trêu hoa ghẹo nguyệt, bắt cá nhiều tay, bản vương sẽ moi tim của cô ra để xem có nhiều tình hay không”.
Cố Thanh Hy cười ha hả.
Xem ra nàng phải nhanh chóng tìm được cỏ Địa Ngục, xoá bỏ mối hiềm nghi giúp Diệp Phong, sau đó chuồn khỏi Dạ Quốc.
Khi thấy người hầu của Dạ Mặc Uyên bắt đầu sửa sang Noãn Các, còn mang đến không ít bình hoa cổ và đồ dùng hàng ngày.
Cố Thanh Hy vội vàng ngăn cản: “Dạ Mặc Uyên, ngươi đang làm gì vậy?”
“Nếu vương phi đã không về phủ Dạ Vương nghỉ ngơi, bản vương đành phải chịu khó chuyển đến Noãn Các ở”.
Cố Thanh Hy nổi giận: “Noãn Các không có chỗ cho ngươi ở”.
“Người đâu, đuổi Diệp Phong về học viện Hoàng gia”.
“Ngươi tới đây gây sự đấy à?”
Dạ Mặc Uyên xoay ngón tay như bạch ngọc của mình, dáng vẻ lười biếng kia đủ để chứng minh tất cả.
Cố Thanh Hy day huyệt Thái Dương đau nhức, chỉ vào những căn phòng nhỏ ở phía tây: “Tự đi tìm một phòng đi”.
“Láo xược, với địa vị của vương gia sao có thể ở phòng nhỏ phía tây?”, Thanh Phong lên tiếng.
“Chát...”
Cố Thanh Hy tát Thanh Phong một bạt tai, từng bước lại gần với vẻ mặt lạnh băng.
“Ngươi mới láo xược đấy, ngươi là cái thá gì, chỉ là một con chó của Dạ Mặc Uyên thôi. Mà ta là Dạ Vương phi tương lai, người đứng nhất đại hội đấu văn, còn là nữ nhi ruột của Chiêu Lăng công chúa đã qua đời, ngươi là gì mà dám lớn tiếng với ta?”
Thanh Phong bị đánh choáng váng.
Hắn ta là thị vệ thiếp thân của chủ tử, không ai dám bất kính với hắn ta, thế mà Cố Thanh Hy lại tát hắn ta một bạt tai ngay trước mặt mọi người.
Giáng Tuyết nổi giận.
Cái bạt tai của Cố Thanh Hy chẳng khác nào tát vào mặt chủ tử.
Thanh Phong ấm ức nhìn về phía Dạ Mặc Uyên.
Nhưng Dạ Mặc Uyên lại thản nhiên như thường, chỉ vào một căn Thính Vũ Lâu ở chính các.
“Bản vương sẽ ở đó”.
“Đó là khuê phòng ta đã chọn”.
“Như vậy càng tốt, điều này chứng tỏ chúng ta tâm linh tương thông, sau này làm phòng cưới của chúng ta cũng không tồi”.
“...”
Dạ Mặc Uyên ngoắc tay, ngay sau đó có người đẩy hắn đi về phía Thính Vũ Lâu.
Trước khi đi, Dạ Mặc Uyên còn nhẹ nhàng cảnh cáo.
“Đúng rồi, mặc dù bản vương là người rộng lượng, nhưng nếu vương phi quá thân mật với Tiêu Vũ Hiên và Diệp Phong, bản vương khó đảm bảo hai người họ sẽ không gặp bất trắc gì”.
Nghe vậy, Cố Thanh Hy lập tức nguôi giận, nàng dựa vào trụ đá trên đình nghỉ mát, khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nhìn hắn, trên môi là nụ cười chế nhạo.
“Sao nào, vương gia đang ghen đấy à?”
“Nực cười, sao bản vương có thể ghen được?”
“Vậy ta thân mật với ai thì liên quan gì đến ngươi?”
“Bản vương sợ thanh danh của mình sẽ bị cô huỷ hoại, hừ”.
Thấy Dạ Mặc Uyên đẩy xe lăn về phía Thính Vũ Lâu, Cố Thanh Hy hơi buồn cười lắc đầu.
Vịt chết mà còn mạnh miệng.
Chiến thần cũng chỉ có vậy thôi.
Nàng ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng sáng ngời, lòng hơi nặng nề.
Mặc dù biết Diệp Phong không phải hung thủ, nhưng hung thủ thật sự là ai thì vẫn chưa tìm được manh mối.
Người trong học viện không có khả năng nói dối, Liễu Nguyệt và Vu Huy càng không có khả năng nói dối.
Vậy thì rốt cuộc là ai đã giết Dung phu tử?
Lẽ nào thật sự có người trông giống hệt Diệp Phong?
Cố Thanh Hy đau đầu.
Nếu có người trông giống hệt Diệp Phong thì chẳng phải vụ án sẽ điều tra ra được ngay từ khi Diệp Phong mới sinh ra sao?
Nàng chấm nước trà vẽ lên bàn, cảm thấy rất có thể Viện trưởng còn có bí mật nào đó, hoặc ông ta giữ thứ gì đó nên mới bị hung thủ lẻn vào phòng.
Cẩn thận nhớ lại quá trình Viện trưởng và Dung phu tử bị hại, Cố Thanh Hy đột nhiên ngẩng đầu lên, một ý tưởng xẹt qua trong đầu.
Nàng bước đi, bất giác đã đến trước phòng của Diệp Phong.
Đèn trong phòng hắn ta còn sáng, ánh đèn kéo bóng hắn ta ra thật dài, Cố Thanh Hy có thể thấy rõ hắn ta đang dựa vào cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn mặt trăng sáng ngời.
Nàng đang định nhắc nhở Diệp Phong bị thương thì nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng lại thấy hắn ta đột nhiên tắt đèn, mở cửa phòng bước ra, sau đó trèo tường ra ngoài.
“Trèo tường à?”
Cố Thanh Hy sờ cằm, sau đó cũng nhảy lên, trèo tường ra ngoài, bám theo Diệp Phong.
Ở nơi khác, Dạ Mặc Uyên ngồi cách đó không xa, thu tất cả hành động của họ vào mắt.
Thanh Phong hỏi: “Chủ tử, có cần bám theo không ạ?”
“Không cần”.
Diệp Phong không đáng phải lo lắng.
Với cơ thể tàn tạ đó, hắn ta căn bản không sống được bao lâu, Cố Thanh Hy giỏi y thuật như vậy thì chắc hẳn cũng biết, vậy nên nàng mới dùng dược liệu đắt tiền như thế để điều trị cho hắn ta.
Nghĩ tới bát cháo dược thiện kia, lòng hắn khó chịu vô cùng.
Cùng là bệnh nhân, tại sao đãi ngộ lại khác xa như vậy?
Cố Thanh Hy bám theo Diệp Phong, cuối cùng đến một ngôi mộ cách học viện Hoàng gia không xa.
Diệp Phong thắp vài nén hương rồi dập đầu ba cái trước mộ.
Nàng biết ngôi mộ này, đây là mộ của Viện trưởng.
Dưới ánh trăng, Diệp Phong ngồi bên cạnh mộ của Viện trưởng, nhìn bia mộ lạnh lẽo, hồi lâu không nói lời nào.
Trời dần khuya, sương nặng hạt, Cố Thanh Hy đợi lâu đến mức ngủ gật.
Khi nàng sắp không chịu được, Diệp Phong đột nhiên lên tiếng.
“Nếu đã đến thì xuất hiện đi”.
Cố Thanh Hy tự nhiên bước ra, thắp một nén hương cho Viện trưởng rồi thi lễ, sau đó mới uể oải ngồi xuống bên cạnh Diệp Phong, cười tự giễu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!