Trái tim của đại phu nhân hẫng đi một nhịp.
Cố Thanh Hy đây là tính sổ với ngũ di nương xong lại chạy tới tìm bà ta tính sổ tiếp sao?
Đại phu nhân trợn trắng mắt nhìn ma ma quản sự, nghiêm nghị nói: "Ngân lượng hàng tháng của tam tiểu thư đâu, sao tam tiểu thư nói là không nhận được, có phải ngươi ăn bớt rồi không?"
"Đại phu nhân minh xét. Cho dù có ăn gan hùm thì lão nô cũng nhất định không dám ăn bớt ngân lượng hàng tháng của tam tiểu thư, lão nô sẽ đi điều tra ngay”.
"Bạch ma ma đúng là nên đi điều tra cho rõ ràng rồi. Dù sao bây giờ ta cũng là vương phi tương lai của chiến thần Dạ vương gia, nếu để Dạ Vương gia phát hiện vương phi của mình phải sống quá thiếu thốn thì e là ngài ấy sẽ không vui đâu".
"Vâng vâng vâng…"
Không ai trong phủ có tâm trạng vui vẻ.
Còn chưa làm Dạ Vương phi mà đã bắt đầu gắn mác Dạ Vương phi cho mình rồi, ai không biết tuổi thọ của Dạ Vương không còn bao lâu, đợi Dạ Vương chết thẳng cẳng xem cô ta còn hung hăng thế nào.
Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn tất cả mọi người có mặt ở đó, bá khí tuyên thệ: “Từ nay về sau, ai dám bắt nạt Thu Nhi thì chính là đang bắt nạt ta. Mặc dù địa vị của ta trong phủ có hơi thấp nhưng ta nghĩ, dựa vào thân phận ta là con gái của Chiêu Lăng công chúa, muốn xử tử một số người thì vẫn là có chút quyền lực đấy".
Tất cả mọi người im phăng phắc.
Đại phu nhân nhếch môi cười, nụ cười không chút thật lòng: “Tam tiểu thư nói đùa rồi, sau này trong phủ ai dám bắt nạt cô, cô cứ nói với ta, ta nhất định sẽ làm chủ cho cô”.
"Đa tạ đại phu nhân, có điều trước mắt mong đại phu nhân hãy giúp ta tính toán đầy đủ không thiếu một đồng số bạc bị ăn bớt trước đây đưa cho ta, tránh chuyện người ta lại đồn đại phu nhân ngược đãi con gái của Chiêu Lăng công chúa, bà nói có phải không”.
Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi.
Mỗi một chữ của nha đầu này đều đang đe dọa bà ta.
Chỉ vì hoàng thượng ban hôn với chiến thần Dạ Vương gia?
Không, tuyệt đối không thể nào.
Có lẽ tất cả bọn họ đều bị Cố Thanh Hy lừa rồi, dáng vẻ huênh hoang ngạo mạn hiện tại mới chính là con người thật của nha đầu này.
Đại phu nhân cười như không cười: “Tất nhiên là phải rồi”.
"Vậy thì Thanh Hy xin tạ ơn đại phu nhân, đúng rồi, đại phu nhân sẽ sắp xếp một chiếc xe ngựa đưa ta đi học viện Hoàng gia chứ”.
"Tất nhiên rồi, Bạch ma ma, sắp xếp xe ngựa cho tam tiểu thư, kẻo có người nói phủ thừa tướng chúng ta thiếu thốn”.
"Dạ…"
Cố Thanh Hy lạnh lùng liếc nhìn đám đông đang bày ra đủ loại vẻ mặt khác nhau, nàng huýt sáo kiêu ngạo bỏ đi.
Thu Nhi cũng nhanh chóng đi theo sau.
Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, cảm động không nói nên lời, trong đầu nàng ta toàn là những lời của Cố Thanh Hy. Từ nay về sau, ai dám bắt nạt Thu Nhi thì chính là đang bắt nạt ta.
Nàng ta chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, sao có thể xứng để tiểu thư quên mình bảo vệ như vậy chứ.
Trên đường vào cung, Thu Nhi kéo Cố Thanh Hy chạy về phía học viện, gương mặt nàng ta không giấu được vẻ lo lắng, sốt sắng nói: "Tiểu thư, người phải nhanh chân lên chút, chúng ta đã trễ rất lâu rồi, lỡ như các phu tử nổi giận thì phải làm sao?"
"Gấp gì chứ, dù sao cũng trễ rồi, trễ thêm chút nữa cũng chẳng sao”.
Thu Nhi không nói nên lời.
Người khác chen nhau sứt đầu mẻ trán để được đi học ở học viện Hoàng gia, nhưng tiểu thư nhà nàng ta lại chẳng thèm ngó tới. Vốn dĩ đã đến trễ rồi, vậy mà còn muốn đến hiệu thuốc xem dược liệu gì đó, nấn ná lại trễ thêm một lúc lâu.
"Tiểu thư, tiểu thư còn không mau đến cho kịp, Thu Nhi sẽ tức giận đó”.
"Kìa, phía trước không phải chính là học đường rồi sao”.
Cố Thanh Hy ngáp dài một cái rồi cầm mấy cuốn sách loạng choạng bước vào học đường.
Đám thị vệ thấy vậy liền ngăn lại: “Ai đấy?"
“Tam tiểu thư phủ thừa tướng, nhận lệnh đến đi học”, học cái con khỉ, kiếp trước học hết nửa đời rồi, kiếp này vẫn phải học tiếp.
"Mấy giờ rồi mà bây giờ mới tới, mau vào đi”.
Thu Nhi cũng nhanh chóng đi theo, nhưng thị vệ đã ngăn nàng ta lại: “Tất cả người hầu của vương tôn công tử đợi ở bên ngoài, không có lệnh thì không được vào”.
Thị vệ chỉ tay về phía xa, xung quanh có rất nhiều người hầu và nha hoàn đứng loạn xạ.
Thu Nhi lo lắng.
Tiểu thư đến muộn như vậy, nàng ta sợ tiểu thư bị phạt.
Cố Thanh Hy nhìn nàng ta một cách trấn an: “Yên tâm đi, không ai làm gì được tiểu như nhà ngươi đâu, ngươi đấy, lo tự bảo vệ mình đi, lát nữa ta đi ra đừng có khóc nhè với ta đấy”.
Thu Nhi cười khúc khích, nhìn bóng lưng xa xăm của nàng một lúc lâu vẫn chưa chịu rời đi.
Cố Thanh Hy thảnh thơi đi dạo trong học viện, chiêm ngưỡng khung cảnh nơi này một lượt rồi mới bước vào học đường.
Vừa bước vào, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng.
Cố Thanh Hy vẫy tay chào: “Xin chào, chào thầy, chào các đồng môn, ta là Cố Thanh Hy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!