“Giết hết… bốn kỳ chủ luôn sao”, Huyết Sát thở gấp..
Giết bốn kỳ chủ trong mười hai kỳ chủ, vậy chẳng phải Ma tộc sẽ phải thay máu sao.
“Hai tiện nô này dưới quyền ai?”
“Hình như là Cúc Hoa kỳ chủ”.
“Vậy à…”
Ma chủ hái một đoá hoa cúc hồng tươi lên, cầm trong tay tuỳ ý chơi đùa, nở một nụ cười tàn nhẫn bóp nát từng cánh hoa: “Hôm nay bản toạ chướng mắt hắn ta, giết luôn đi”.
Huyết Sát hít một hơi khí lạnh.
Chỉ vì hai thủ vệ bàn tán về hữu hộ pháp, làm phiền thời gian chủ tử ở cùng Cố tiểu thư, đã khiến chủ tử trút cơn giận lên người Cúc Hoa kỳ chủ?
Dù cảm thấy Cúc Hoa kỳ chủ bị tai bay vạ gió, đột nhiên phải gánh tội, nhưng Huyết Sát vẫn tuân lệnh.
Mười hai kỳ chủ có năm kỳ chủ bị tiêu diệt, chắc chắn là chuyện lớn khiến thiên hạ khiếp sợ.
Từ hôm nay, bố cục của Ma tộc cũng hoàn toàn thay đổi.
Ma chủ nhìn theo hướng Cố Thanh Hy rời đi, hơi lạnh trên người lập tức giảm đi mấy phần, hắn ta cười một tiếng, vạn vật trong thiên địa đều như mất đi màu sắc.
Hắn ta vung tay phải, trên vách đá lập tức xuất hiện một hàng chữ: “Tỷ tỷ, đợi ta mấy ngày, mấy ngày sau ta sẽ đi tìm tỷ”.
“Đi thôi”.
“Vâng…”
Huyết Sát lau mồ hôi.
Thật không biết chủ tử nghĩ gì.
Lúc trước giả vờ ngây thơ không biết võ công.
Bây giờ…
Chữ trên vách đá này…
Dù là ai nhìn cũng biết là do cao thủ tuyệt thế khắc xuống.
Huyết Sát muốn nhắc nhở, nhưng nghĩ đến tính cách của chủ tử, hắn ta chỉ đành thôi.
Dù sao trước giờ chủ tử đều không hành động theo lẽ thường, hắn ta đã quen rồi.
Trong phòng ngủ của hữu hộ pháp.
Cố Thanh Hy lần mò đến đây, dừng lại trước cửa phòng ngủ của hữu hộ pháp.
Cả hành cung rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ, chỉ có tiếng vang truyền đến từ trong phòng.
“Buông ta ra, ta là người của Lan kỳ chủ, ông đối xử với ta như thế, Lan kỳ chủ sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.
“Ha… Ngươi nghĩ ta sợ ông ta sao? Ta cho ngươi biết, mấy kỳ chủ khác của Ma tộc đã không thích ông ta từ lâu rồi, nếu không vì lần này Ma chủ tốt số chạy thoát, thì người chết tiếp theo sẽ là Lan kỳ chủ”.
“Huống hồ ngươi cấu kết với người ngoài đại náo núi Vọng Hồn, làm ầm ĩ ở núi Vọng Hồn, ngươi cho rằng ông ta sẽ còn bảo vệ ngươi như trước à? Diệp Phong à Diệp Phong, biết điều thì ngươi ngoan ngoãn chiều ta đi, chỉ cần ngươi phục vụ tốt cho ta, ta đảm bảo nửa đời sau ngươi sẽ sống rất thoải mái”.