Cố Thanh Hy cười nhạt, bước Ly đi Tốn, tiến nhanh về phía Tây. Dọc đường nàng đi, cứ cách mười bước lại chém một cây trúc.
Đợi đến khi nàng chém xong ba mươi cây trúc, rừng trúc trở nên thoáng đãng, sương mù lui đi với tốc độ rất nhanh.
Tiếng gió âm trầm thê lương ở bên tai cũng không còn thấy nữa.
Trong tầm mắt là rừng trúc xanh biếc um tùm, cao thẳng mảnh mai, dưới ánh nắng chiếu rọi hắt bóng loang lổ. Gió nhẹ thổi qua, lá trúc phát ra tiếng rì rào, tĩnh lặng, ưu nhã, trông thanh tịnh nhẹ nhàng.
Đó đúng là thị giác khác biệt giữa địa ngục và thiên đường.
Trận pháp sương mù đã được phá, nhưng vẫn chưa tìm thấy Diệp Phong và Phù Quang.
Ở không xa có tiếng chém giết loáng thoáng vang lên, Cố Thanh Hy nheo hai mắt lại, đạp mũi chân, đi về phía phát ra tiếng chém giết.
Ngoài rừng trúc, một gian khách điếm bị nội lực mạnh mẽ phá hủy gần như nát vụn, tường ngói vỡ nát rơi vãi khắp nơi, kèm theo những mảnh tay chân chỗ nào cũng có.
Một nhóm người áo đen tay cầm vũ khí, bao vây hai thiếu niên vào giữa. Trên mặt đất có không ít thi thể, máu văng tung tóe, tình thế khẩn trương.
Ánh nhìn đầu tiên, Cố Thanh Hy đã bị một thiếu niên áo đỏ thu hút.
Thiếu niên đó có vẻ ngoài cực kỳ yêu nghiệt, một đôi mắt phượng hẹp dài biếng nhác, dường như không hứng thú với bất cứ thứ gì.
Hắn ta rất đẹp trai, hoặc nên nói là rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người ta khó phân biệt giới tính. Nếu không phải cổ họng hắn ta có hầu kết, Cố Thanh Hy suýt chút nữa đã cho rằng hắn ta là một mỹ nhân tuyệt thế.
Sống mũi hắn ta cao thẳng, ngũ quan sắc sảo rõ ràng, mái tóc đen buông xõa sau lưng, chỉ dùng một dây buộc tóc màu đỏ buộc hờ.
Vóc dáng hắn ta hơi gầy, không có chút thịt nào, nhưng lại rất tráng kiện. Hắn ta mặc một bộ áo Yên La màu đỏ lửa, lộ ra bắp thịt rắn chắc nơi lồng ngực, khiến người ta không khỏi tán thán.
Vóc dáng đẹp thật.
Tiểu đệ đệ đẹp thật…
Nhất là đôi mắt lười biếng đó lại có một bên là màu xanh nhạt.
Đồng tử màu xanh nhạt rất hiếm thấy.
Người áo đen bao vây bọn họ quát lên: “Các huynh đệ đừng sợ, bây giờ công lực của hắn ta đã mất, chỉ cần chúng ta đoàn kết sẽ có thể giết được hắn ta. Huống hồ viện binh chủ lực của chúng ta đang đuổi đến đây, dù thế nào chúng ta cũng phải kiên trì đến khi viện binh đến”.
Những người áo đen khác không ít người chân run rẩy, nhưng vừa nghĩ tới nếu không giết được hắn ta thì người bị giết sẽ là bọn họ, đành lấy can đảm, vung vũ khí giết hai người kia.
Mấy chục gần trăm con người tập kích muốn giết hai thiếu niên.
Cố Thanh Hy điểm mũi chân, mượn lực cây trúc, nắm lấy thắt lưng tráng kiện của thiếu niên áo đỏ. Một vốc kim bạc bay đi như mưa, ngăn chặn đám cao thủ đang xông tới.
Nàng mỉm cười, trong giọng nói chứa sự chiếm hữu bá đạo: “Tiểu đệ đệ này, ta bảo vệ rồi!”
Bọn họ kinh hãi hít sâu một hơi.