Cố Thanh Hy cạn lời: “Bình thường ngươi ra ngoài đều không mang theo tiền sao?”
“Cơ bản đều không mang”.
“Vậy ngươi ăn gì, ở đâu?”
“Thuộc hạ là ám vệ, mục đích là bảo vệ sự an toàn của chủ tử, cho nên bình thường luôn ẩn nấp trong bóng tối không có chỗ ngủ cố định. Còn ăn thì tùy tiện no bụng là được”.
“…”
Cố Thanh Hy thở dài: “Sau này ngươi không cần nấp trong bóng tối nữa, mệt biết bao, đi theo bên cạnh ta luôn đi”.
“Vâng”.
Cố Thanh Hy chìa tay với Diệp Phong: “Có bạc không, cho ta mượn trước một ít, hôm khác trả cho ngươi”.
Diệp Phong che miệng khẽ ho, gương mặt vô cùng tuấn tú lộ ra vẻ lúng túng.
Nhìn vẻ mặt hắn ta, Cố Thanh Hy choáng váng.
“Ngươi cũng không có tiền hả?”
“Chuyện này… Xin lỗi, Diệp Phong nhà nghèo, trong túi không có tiền”.
Cố Thanh Hy nhất thời không nói được lời nào.
Bên một cây liễu ở bên cạnh khách điếm.
Đám người Cố Thanh Hy mấy ngày mấy đêm ăn uống tiết kiệm, lại lặn lội đường xa, ba người đều mệt đến choáng váng, tìm vài tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bọn họ vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc rồi tìm cách khác kiếm bạc.
Không ngờ người qua đường nhìn thấy ba người họ thì lắc đầu thở dài, ném cho họ một hai đồng, xem bọn họ như ăn mày.
Da đầu đám người Cố Thanh Hy lại tê rần.
Phù Quang đứng dậy, sốt ruột nói: “Chủ tử, thuộc hạ đi tìm chút gì cho người ăn”.
Diệp Phong cũng đứng dậy, xấu hổ nói: “Ta đi tìm xem có việc vặt gì làm không, kiếm chút tiền lấp đầy bụng”.
Bị người khác hiểu lầm là ăn mày, cứ để người khác bố thí cho bọn họ như vậy, chuyện này bọn họ không làm được.
Cố Thanh Hy hai tay kéo hai người, ngăn bọn họ lại, lạnh giọng nói: “Tìm việc cái gì, tìm thức ăn cái gì, ngồi xuống, không thấy người dân ở đây nhiệt tình với chúng ta thế nào à?”
Dưới trọng lực, hai người đều bị kéo ngồi xuống.
“Keng…”
Một bà lão tóc bạc phơ ném ba đồng tiền đến trước mặt bọn họ, thở dài: “Tuổi nhỏ mà đã bị bại liệt, đúng là đáng thương, cầm lấy đi mua thức ăn đi”.
“Đa tạ bà bà”, Cố Thanh Hy cười ngọt ngào, nhặt ba đồng tiền lên.