“Trước khi đi, Lan kỳ chủ hạ độc trên người ta, cách bảy ngày nhất định phải có một viên thuốc giải, nếu không sẽ đau đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong, cho nên dù Diệp Phong không muốn trở về đến mức nào, cách bảy ngày thằng bé vẫn phải trở về một lần”.
Diệp bà bà bỗng nắm lấy tay Cố Thanh Hy, cầu xin: “Cô nương, ta biết học viện Hoàng gia xảy ra một vài chuyện, cũng biết học viện Hoàng gia có người vu oan Diệp Phong giết người, nhưng ta rất hiểu Diệp Phong, bình thường ngay cả con kiến thằng bé cũng không nỡ giết, sao có thể giết người được, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm”.
“Đứa bé Diệp Phong kia, cho dù người khác hành hạ nó thế nào, nó cũng chưa từng thù hận. Năm đó những kỳ thủ kia bao nhiêu lần đánh Diệp Phong đến thoi thóp, thậm chí tàn nhẫn sát hại những nô lệ lớn tuổi nuôi dưỡng Diệp Phong lớn lên, nhưng lúc bọn họ gặp nạn, bị tất cả mọi người xa lánh, thậm chí là muốn giết bọn họ trả thù, Diệp Phong vẫn ra tay giúp đỡ, bảo vệ bọn họ bằng hết khả năng của mình”.
“Còn nữa, từ nhỏ đến lớn thằng bé gần như chưa từng được ăn một bữa cơm no, nhưng dù thằng bé có đói bụng đến mức nào, thằng bé cũng không sát sinh, vì thằng bé nói vạn vật trong thiên địa đều có linh hồn”.
“Thằng bé có tài hoa, có bản lĩnh, nếu không có ta, có lẽ thằng bé sẽ có cách thoát khỏi sự khống chế của Ma tộc, nhưng thằng bé vẫn mang theo bà già này, chịu đủ khổ sở”.
“Nửa năm qua, thằng bé cõng ta đi qua thôn này đến thôn khác, cho dù cuộc sống của chúng ta có khó khăn đến mấy, thằng bé cũng không trộm một văn tiền, càng sẽ không làm chuyện xấu xa gì”.
“Ta chỉ cho thằng bé một cái bánh bao mà thằng bé còn đối xử với ta như thế, các ngươi nói xem, sao người như vậy có thể giết chết Viện trưởng có ơn với mình chứ?”
Nói xong câu cuối cùng, tâm trạng của Diệp bà bà rất kích động, giọng điệu nghẹn ngào, thậm chí còn quỳ xuống trước Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên.
“Hai vị, ta biết thân phận ta thấp hèn, không xứng cầu xin hai người, nhưng ta vẫn muốn cầu xin hai người giúp Diệp Phong, nó là một đứa trẻ ngoan, nó không thể nào giết người được”.
“Bà, bà mau đứng dậy đi”.
Cố Thanh Hy đỡ Diệp bà bà dậy, nhưng bà ta kiên quyết không chịu đứng dậy, còn liên tục dập đầu thật mạnh.
“Ta cầu xin các ngươi, Diệp Phong bơ vơ không nơi nương tựa, ngoài bà già này, bên cạnh thằng bé không còn bạn bè người thân nào cả, thằng bé không giỏi ăn nói, người khác vu oan nó, nó cũng chỉ biết im lặng, sẽ không biện minh gì cho mình”.
“Ta biết hắn không giết người, chúng ta cũng muốn giúp hắn, bà à, bà mau đứng dậy đi, bà làm thế này không phải đang khiến chúng ta tổn thọ sao?”
Cố Thanh Hy dùng sức đỡ bà ta dậy, cho bà ta ngồi xuống ghế.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!