Đôi mắt bà ta trống rỗng, thứ chảy xuống không phải nước mắt, mà là máu.
Cố Thanh Hy nhìn mà đau lòng kỳ lạ.
Cuộc sống khó khăn như vậy, cơ thể bệnh tật, với bản lĩnh của Diệp Phong, lại chỉ chăm chỉ thật thà kiếm tiền, sống cuộc sống bình thường của họ.
Từ thôn Tiểu Hà về đến học viện Hoàng gia đã gần chiều tối.
Đúng như dự liệu của nàng, tất cả mọi người trong học viện đều nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.
Dung phu tử chỉ vào mặt nàng mắng mỏ.
“Cố Thanh Hy, trong mắt cô còn có học viện Hoàng gia không? Giờ đã là giờ nào rồi, cô mới lên lớp?”
“Phu tử, hay cho ông còn là phu tử của người ta, sao ông không quan tâm đến học trò chút nào, tối qua con ngõ nhỏ của Đế Đô xảy ra vụ giết người liên hoàn, chắc toàn bộ mọi người Đế Đô đều biết phải không, phu tử cũng nên biết đối tượng bị tấn công là ta, nhưng vừa gặp ta, ông không hỏi ta có bị thương hay không, ngược lại còn chất vấn ta lên lớp muộn, ông nói xem, nếu ta bẩm báo lên hoàng thượng, hoặc là công bố cho tất cả mọi người trong thiên hạ, họ sẽ nghĩ về ông thế nào?”
Sắc mặt Dung phu tử tái nhợt.
Ông ta là phu tử, trước này không ai dám phản bác lời ông ta, nhưng ông ta nói một câu, Cố Thanh Y lại nói một tràng như pháo nổ ông ta thật uổng làm thầy của người ta, vừa vặn ông ta lại không phản bác nổi một chữ.
Không phải ông ta không quan tâm, mà là thói quen từ lâu.
Buổi chiều là tiết cầm lý, Thượng Quan phu tử giảng chính, Dung phu tử trợ giảng.
Thượng Quan phu tử cười nho nhã, thanh tao: “Dung phu tử cũng là quá lo lắng cho sự an toàn của cô, trong lúc sốt ruột mới nói vậy, tam tiểu thư đã không sao, thì mời vào ngồi học đi”.
Vẻ mặt Dung phu tử giãn ra, vội vàng nói thuận theo: “Thượng Quan phu tử nói rất phải”.
Cố Thanh Hy trừng mắt trắng.
Ly do thật tồi tệ.
Đương Đương công chúa nhìn thấy nàng, tâm trạng vui vẻ bỗng tan biến.
Cố Sơ Vân đang gảy đàn, trên khuôn mặt sắc nước khuynh thành hiện lên vẻ tức giận nhanh đến mức người ta không thấy được.
Tiếng đàn của nàng ta du dương êm tai, như nước chảy nhẹ nhàng qua chiếc cầu nhỏ, mỗi một âm sắc được đánh đến không có kẽ hở, không ít người trong học viện đều phát hiện ra đều thốt lên khen ngợi kinh ngạc.
“Tiếng đàn của Cố nhị tiểu thư thật hay, nếu cô ấy có thể tham gia đại hội đấu văn, chắc chắn sẽ giành được hạng nhất trong cửa ải cầm kỹ”.
“Đúng thế, nhưng cô ấy xui xẻo, bị Cố Sơ Lan liên lụy, bỏ lỡ cơ hội lần này”.
“Nếu cô ấy có thể tham gia trận chúng kết đại hội đấu văn, thì có thể có chút danh tiếng, tương lai chắc chắn có thể bay lên cành cao trở thành phượng hoàng, đáng tiếc tất cả đã muộn rồi”.
“…”
…”
Cố Thanh Hy cũng không thể không khâm phục, Cố Sơ Vân thực sự gảy đàn rất hay.
Nhưng dưới tiếng đàn du dương, lại mang theo chút u ám không dễ phát giác, tiếng đàn như này, nàng không thích.
Tối qua Tiêu Vũ Hiên bị chém không ít nhát đao, hôm nay quấn băng thật dày lên lớp học,
Cố Thanh Hy huých cánh tay của hắn ta, cười nói: “Ngươi cũng thật liều quá, bị thương nặng như vậy còn lên lớp”.