“Hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng cho hắn ta biết bao nhiêu tiền bạc của cải, hôm nay là ngày đầu tiên đến học viện Hoàng gia, sao hắn ta lại ăn mặc giản dị thế, chẳng lẽ hắn ta không mua nổi quần áo đẹp hơn à?”
Không ít thiên kim tiểu thư trong học viện Hoàng gia tụm năm tụm ba, chỉ trỏ về phía Diệp Phong.
Diệp Phong không quan tâm đến những người khác, vẫn thẳng lưng bước từng bước đến lớp học.
Cố Thanh Hy bước tới sóng vai cùng hắn ta: “Trông sắc mặt của ngươi hơi khó coi, tối qua nhớ ta sao?”
“…”
Đáp lại Cố Thanh Hy là sự im lặng của Diệp Phong.
Liễu Nguyệt lập tức nổi giận: “Nam nhân này nghĩ rằng có chút học vấn là có thể coi thường người khác à? Ở học viện Hoàng gia còn làm ra vẻ kiêu căng, xem ta dạy dỗ hắn ta thế nào”.
“Chát…”
Cố Thanh Hy vỗ lên gáy Liễu Nguyệt một cái: “Nói chuyện nhẹ nhàng với mỹ nam một chút, cẩn thận làm hắn sợ đấy”.
“Nhưng hắn ta…”
“Im lặng có thể tượng trưng cho muôn vàn lời nói mà”.
Mấy người Tiêu Vũ Hiên đồng loạt cạn lời.
Nàng còn có thể tự kỷ hơn không?
Trong một góc nào đó, Cố Sơ Vân trừng Cố Thanh Hy bằng ánh mắt độc ác, hai tay siết chặt.
Cố Thanh Hy…
Nếu không vì nàng ta, sao nàng không thể tham gia đại hội đấu văn chứ.
Nàng ta huỷ hoại Cố Sơ Lan, cũng huỷ hoại cả nàng.
Trong học đường của học viện Hoàng gia, các học sinh lục tục ngồi xuống, Diệp Phong đảo mắt nhìn một vòng.
Trong lớp học rộng lớn, ngoài một vị trí bên cạnh Cố Thanh Hy thì không còn chỗ nào khác nữa.
Hắn ta không muốn ngồi bên cạnh Cố Thanh Hy, nhưng chỉ có thể ngồi bên cạnh nàng.
Cố Thanh Hy chống cằm cười nói: “Ta đã nói là chúng ta có duyên rồi, không chỉ cùng lớp mà còn là bạn cùng bàn nữa”.
“…”
Cố Thanh Hy nhìn Diệp Phong không chớp mắt, ý muốn chinh phục trong mắt vô cùng rõ ràng.
Không ít người có thiện cảm với cô vì đại hội đấu văn đều tỏ vẻ thất vọng.
Làm gì có nữ nhân nào ngang nhiên nhìn một nam nhân như thế chứ?
“Cố tam tiểu thư, đây là canh hạt sen ta bảo người nấu cho ngươi, mát gan giải nhiệt, ngươi nếm thử đi”.
Đương Đương công chúa đột nhiên bưng một bát canh hạt sen đến trước mặt Cố Thanh Hy, trên mặt là nụ cười ngây thơ hồn nhiên.
Mọi người đều sửng sốt.
Khi nãy Đương Đương cô chúa vừa tranh cãi với Cố tam tiểu thư, bây giờ lại tự mình bưng canh cho nàng, thay đổi thái độ nhanh thế.
Tiêu Vũ Hiên ngồi bên cạnh Cố Thanh Hy cau mày, dùng quạt chặn canh của nàng ta lại: “Công chúa, trong canh hạt sen này có thêm thứ gì vào đúng không”.
“Chuyện trước đây là bản công chúa không đúng, ta không nên nhằm vào ngươi, cho nên ta bảo người nấu bát canh này, muốn làm lành với ngươi, Cố tam tiểu thư, ngươi là người rộng lượng, có lẽ sẽ không giận ta đâu”.
Đương Đương công chúa tỏ vẻ đáng yêu, nũng nịu chu môi, trông càng ngây thơ hơn, nếu không phải biết rõ tính cách đanh đá của nàng ta, e rằng tất cả mọi người đều đã bị vẻ ngoài của nàng ta lừa.