Người có dáng người tốt chẳng phải có mình hắn, cần đề phòng nàng như đề phòng một tên trộm thế sao?
Đêm đó chỉ đơn thuần là vì nàng bị trúng độc mới cưỡng bức hắn được không, bây giờ có tặng lại cho nàng, nàng cũng không cần.
Dạ Mặc Uyên cắn răng nói: “Đổi phương pháp chữa trị khác”.
Phương pháp chữa trị này rất khó chịu, hắn kiên quyết không làm.
“Vậy làm theo phương pháp hôm nay, ngâm một tháng trước, đây là đơn thuốc”.
“Chỉ thế này?”
“Phải tự biết đủ, ngài cũng không nhìn xem hôm nay đã ép được bao nhiêu máu độc ra ngoài, cả vạc thuốc đều biến thành màu đen sền sệt rồi”.
Dạ Mặc Uyên bỗng nhìn đến chân của mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Thanh Hy: “Chân của ta thật sự có hy vọng phục hồi sao?”
Cố Thanh Hy muốn nói không.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy tia hy vọng trong mắt hắn, lời nói ra lại biến thành: “Đương nhiên có hy vọng”.
Chết tiệt.
Nàng bị lừa rồi sao?
Muốn chữa khỏi chân cho hắn, còn khó hơn lên trời.
Cố Thanh Hy nén lửa giận, thở phì phì rời đi: “Trời sáng rồi, ta phải đi học”.
Thanh Phong không nói nên lời.
Chủ tử đồng ý cho nàng ta rời đi rồi sao?
Sao cậu ta cảm thấy nàng ta mới là chủ nhân của vương phủ, muốn làm cái gì cũng không cần chủ tử đồng ý.
Nhìn bóng lưng Cố Thanh Hy biến mất khỏi tầm mắt, Dạ Mặc Uyên xoay chiếc cốc bạch ngọc trong tay, ánh mắt sâu hiểm khó dò.
Giáng Tuyết bước lên bẩm báo.
“Chủ tử, sau khi đại hội đấu văn kết thúc, tổng cộng có mười tám nhóm người đã ra tay với Cố tam tiểu thư, trong đó có ba nhóm võ công cực cao, thuộc hạ phải tốn nhiều công sức mới đánh được bọn chúng”.
Dạ Mặc Uyên cười lạnh lùng, mười tám nhóm.
Xem ra không ít người muốn có được chuông Phá Hồn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!