Vạc thuốc mà chủ tử đang ngâm mình chuyển từ màu trắng sang màu đen nhánh, đen như mực.
Cái này…
Cái này xem như đã loại bỏ rất nhiều chất cực độc trong cơ thể chủ tử sao?
Cậu ta chậm chạp hỏi: “Xác chết của những con vật đó làm thế nào?”
“Sao nào, ngươi muốn giữ lại làm nồi lẩu sao, đương nhiên là phải vớt ra”.
“Được…”
Thanh Phong nghe theo lệnh, vớt toàn bộ những con vật đang nổi lềnh bềnh ra.
“Vậy chủ tử có thể đi ra được chưa?”
“Tiếp tục ngâm, một giờ sau sẽ giác hơi để thải máu độc trong cơ thể”.
“Giác hơi? Đó là gì?”, là một phương pháp trị liệu sao? Sao bọn họ chưa từng nghe nói qua về nó.
“Đi chặt vài khúc trúc về đây, vót thành ống nhỏ, để rỗng một đầu, một đầu để lại đáy”, y học thời đại này thật lạc hậu, đến giác hơi cũng không có.
“Được, ta đi ngay”, Thanh Phong cúi đầu hành lễ với Dạ Mặc Uyên, sau đó lui ra.
Cố Thanh Hy nhìn trời, đã gần sáng, chẳng trách nàng lại buồn ngủ như vậy.
Tìm được một chỗ thoải mái, Cố Thanh Hy định chợp mắt một lát, Dạ Mặc Uyên lại bất ngờ lạnh lùng ném ra một câu.
“Giáng Tuyết, trông coi nàng ta cẩn thận cho bản vương, nếu nàng ta dám ngủ gật, thì ném vào hang rắn cho tỉnh lại”.
Cố Thanh Hy tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Người anh em” của mình bị rắn cắn, đâu phải bị nàng cắn, có cần phải đổ hết lên đầu nàng như vậy không?
“Ngài ngâm của ngài, ta ngủ của ta, chúng ta không xen vào được không?”
“Đương nhiên không được, mạng của bản vương vô cùng quý giá”, ý tại ngôn ngoại, mạng của nàng không quý bằng mạng của hắn.
“Được rồi, mạng của ngài quý”.
Cố Thanh Hy chỉ thiếu nước cầm hai thanh trúc chống mí mắt của mình.
Nàng có thể tưởng tượng ngày mai đi thư viện, chắc chắn sẽ lại ngủ gật.
Trời sắp sáng, chiến thần từ trong bồn thuốc đứng dậy, đi tắm lại một lần nữa, cảm thấy cả người sảng khoái.
Cố Thanh Hy mang theo cặp mắt gấu trúc, uể oải nói: “Cởi quần áo ra”.