Trái tim Cố Thanh Hy run lên.
Không đợi nàng kịp phản ứng, Dạ Phong đã đẩy người nàng ra, đứng dậy chỉnh lại vạt áo xộc xệch.
Đối diện với Dạ Mặc Uyên trên người bao trùm khí tức lạnh lùng âm u kia, Cố Thanh Hy bỗng đâu cảm thấy hơi hoang mang.
Cứ như đi vụng trộm lại bị người đàn ông của mình bắt gian ngay tại trận.
Ta nhổ vào.
Dạ Mặc Uyên cũng đâu phải là người của nàng.
Cố Thanh Hy cười ngượng ngịu: “Cái này… vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ta còn có việc, các ngươi cứ nói chuyện, ta đi trước đây”.
“Rầm…”.
Thanh Phong chặn nàng lại, hai hàng binh sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt cũng chặn lại đường đi của nàng.
Dạ Mặc Uyên như cười như không, trong đôi con ngươi đen tuyền đang có cơn cuồng phong bão tố tụ lại: “Cố tam tiểu thư không phải thích mỹ nam sao, vội vàng chạy đi đâu đó?”
Nghe vậy Cố Thanh Hy đành phải bất chấp quay đầu lại, gánh chịu uy áp vương giả quân lâm thiên hạ của hắn.
“Ta nói Dạ vương, tranh thủ bây giờ hai chúng ta còn chưa thành thân, hay là chúng ta huỷ bỏ hôn ước đi, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta chính là một nữ nhân đa tình, chỉ cần nhìn thấy mỹ nam là ánh mắt của ta sẽ không rời đi được”.
“Bản vương có một tật xấu là thích làm khó người khác”.
“…”.
Cố Thanh Hy cảm thấy Dạ Mặc Uyên này đúng là tính cách vặn vẹo.
Hắn còn chẳng sợ đỉnh đầu mọc cả một thảo nguyên cỏ xanh thì nàng sợ cái gì.
Dạ Mặc Uyên lạnh lùng quét mắt nhìn hết đám người bên trong Vô Ưu Quán, nhưng dừng lại lâu hơn một chút trên người Diệp Phong cùng với Tiêu Vũ Hiên, lúc này mới cất lời nói: “Đưa đi”.
“Ngươi… ngươi không thể bá đạo như thế, nha đầu xấu xí cũng không phải món hàng của cá nhân ngươi”.
Tiêu Vũ Hiên hơi run đến mức hàm răng khẽ va vào nhau, nhưng vẫn sống chết chặn ở trước mặt Cố Thanh Hy.
Dịch Thần Phi cười nói: “Chiến thần, Dịch mỗ nếu đã hứa với tam tiểu thư ở bên cạnh nàng bảy ngày, thì bảy ngày này đương nhiên phải có trách nhiệm với sự an toàn của nàng”.
“Thế nào… Nho gia muốn đối địch với bản vương?”, Dạ Mặc Uyên coi Tiêu Vũ Hiên như không khí một cách lộ liễu, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướn lên quét về phía Dịch Thần Phi.
“Nếu như ngươi dám động đến một sợi tóc của nàng, không chỉ Nho gia, cả Triệu Quốc cũng sẽ không đồng ý”, Dịch Thần Phi hờ hững cười nhẹ như tiếng gió, nhưng nụ cười kia lại mang theo hàm ý cảnh cáo.