"Kìa, phía trước không phải chính là học đường rồi sao”.
Cố Thanh Hy ngáp dài một cái rồi cầm mấy cuốn sách loạng choạng bước vào học đường.
Đám thị vệ thấy vậy liền ngăn lại: “Ai đấy?"
“Tam tiểu thư phủ thừa tướng, nhận lệnh đến đi học”, học cái con khỉ, kiếp trước học hết nửa đời rồi, kiếp này vẫn phải học tiếp.
"Mấy giờ rồi mà bây giờ mới tới, mau vào đi”.
Thu Nhi cũng nhanh chóng đi theo, nhưng thị vệ đã ngăn nàng ta lại: “Tất cả người hầu của vương tôn công tử đợi ở bên ngoài, không có lệnh thì không được vào”.
Thị vệ chỉ tay về phía xa, xung quanh có rất nhiều người hầu và nha hoàn đứng loạn xạ.
Thu Nhi lo lắng.
Tiểu thư đến muộn như vậy, nàng ta sợ tiểu thư bị phạt.
Cố Thanh Hy nhìn nàng ta một cách trấn an: “Yên tâm đi, không ai làm gì được tiểu như nhà ngươi đâu, ngươi đấy, lo tự bảo vệ mình đi, lát nữa ta đi ra đừng có khóc nhè với ta đấy”.
Thu Nhi cười khúc khích, nhìn bóng lưng xa xăm của nàng một lúc lâu vẫn chưa chịu rời đi.
Cố Thanh Hy thảnh thơi đi dạo trong học viện, chiêm ngưỡng khung cảnh nơi này một lượt rồi mới bước vào học đường.
Vừa bước vào, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng.
Cố Thanh Hy vẫy tay chào: “Xin chào, chào thầy, chào các đồng môn, ta là Cố Thanh Hy”.
Phu tử là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, vừa nhìn thấy Cố Thanh Hy, ông ta liền đập quyển sách trên tay xuống bàn, tức giận nói: "Cố Thanh Hy, ngày đầu tiên đi học đã dám đến muộn, ai cho cô lá gan đó? Trong mắt cô còn có học viện, có còn hoàng thượng không?"
"Phu tử nói như vậy là không đúng rồi, ta văn không hay, võ không giỏi, nhưng hoàng thượng đã phá lệ cho ta theo học ở học viện Hoàng gia, ta luôn ghi nhớ trong tim không dám quên lãng. Ta thề là nhất định phải học tập chăm chỉ, ngày ngày tiến lên, không phụ lòng hoàng thượng và các phu tử, không phụ lòng những người đặt niềm tin vào ta, càng không thể để Dạ Vương mất mặt".
"Cho nên, ta mới tắm rửa sạch sẽ rồi thắp hương. Mỗi lần đi ngang qua, bất luận là miếu to hay miếu nhỏ ta cũng đều đi vào hành hương, quỳ lạy chín lần, cộng thêm việc vì không quen thuộc địa hình trong cung nên ta đến hơi muộn. Nhưng mà phu tử, nhất định phải tin ta, trời chưa sáng ta đã thức dậy chuẩn bị rồi, thầy xem, những cuốn sách này đều là do ta chuẩn bị đấy".
Trong khi nói chuyện, Cố Thanh Hy lướt mắt nhìn mọi người trong học viện.
Có khoảng hơn hai mươi học sinh trong học đường này, bao gồm Cố Sơ Vân, Cố Sơ Lan, Tiêu Vũ Hiên, còn có Trạch Vương… những người còn lại nàng không biết ai cả.
Nàng cười khẩy, ánh mắt dừng lại vài lần trước mặt Trạch Vương.
Hôm qua còn nói đột nhiên mắc bệnh khó chữa, tuổi thọ không còn bao lâu, hôm nay đã có thể tới lớp rồi?
Ngay cả thể diện cũng không chịu giữ, là quá mức tự tin hay là quá kiêu ngạo đây..
Cố Thanh Hy nói một tràng dài lốp bốp như tiếng pháo nổ liên hồi, mọi người trong học viện nghe mà thộn cả người.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!