Đường Tiểu Nhu chính thức qua lại với Nam Cung Cảnh sau khi tốt nghiệp đại học, vì vậy, trong công ty có rất nhiều người cười trêu cô:
“Trước kia là ai nói sẽ không quen người nhỏ tuổi hơn vậy?”
“Nghiệp quật đấy.” Tào Thực ở đằng xa ló đầu lên hô một tiếng, sau đó vùi mặt vào trong máy tính trốn.
Gò má Đường Tiểu Nhu nóng bừng vì bị trêu, cô quay ra sau nhìn Nam Cung Cảnh. Từ góc độ của cô có thể dễ dàng nhìn thấy từng lỗ chân lông rất nhỏ trên da mặt hắn, đúng là người có tiền, chăm sóc da cũng kỹ thật. Cô hỏi hắn:
“Cậu nghĩ sao?”
Nam Cung Cảnh đứng phía sau đưa tay ra giữ cô lại, ôm eo cô xoa xoa hai cái:
“Có thể là vì tôi chai mặt hơn những người khác nên em mới yêu tôi.”
Đến tận lúc này hắn mới dám thay đổi xưng hô với Tiểu Nhu, ấy vậy mà thỉnh thoảng cô còn nói hắn gọi như vậy thật sến, nghe không quen.
“Vì cậu vừa đẹp vừa giàu đấy.” Đường Tiểu Nhu trêu.
Hai người đứng ở trong phòng làm việc mắt qua mày lại khiến mọi người không chịu nổi, trợn trắng mắt tức giận.
Nam Cung Cảnh còn cúi đầu hôn lên môi Đường Tiểu Nhu một cái, khuyến mãi cho họ cảnh tượng hết sức bỏng mắt. Hơi thở của hắn gần trong gang tấc, một tay hắn giữ chặt cằm cô làm cô không cách nào né tránh được.
Hôn xong, Nam Cung Cảnh ngẩng đầu lên, cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tào Thực xông qua, hô:
“Cậu dám ngược đãi tôi à? Cậu chết với tôi!”
Bọn họ làm việc trong môi trường vô cùng thoải mái, giống như là bạn bè tụ họp hơn đi làm. Tất nhiên có những lúc cũng phải nghiêm túc, thành thật một chút, còn hiện tại là ngày vui, ai nấy đều hung hăng đi qua gõ Nam Cung Cảnh mấy cái.
“A, đừng, Tào Thực, anh dám đánh mông tôi?”
Tiếng gào của Nam Cung Cảnh nhỏ dần, bọn họ đã rời khỏi phòng làm việc chạy ra hành lang từ lúc nào. Đường Tiểu Nhu nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ làm việc, cô nhún vai đi sang một góc ngồi.
Thời gian này, Nam Cung Cảnh ở lại công ty nhiều hơn cả nhà, ở đâu có Đường Tiểu Nhu ở đó có hắn. Bà Đường cũng đã biết đến mối quan hệ của hắn và cọn gái, không nói gì, ngược lại còn bảo cô đưa hắn về nhà chơi.
Đường Tiểu Nhu quay cuồng với công việc, cũng quên bẵng mất lời dặn dò của mẹ, ừm ừm một tiếng rồi chú tâm vào làm và làm, đi xã giao cùng những người khác.
Một ngày, cô tò mò hỏi Nam Cung Cảnh:
“Châu Kha thế nào rồi?”
Nam Cung Cảnh hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên nhắc về người kia, hắn đáp:
“Tôi nói tôi không biết thì em có tin không?”
“Tin.”
Bây giờ bọn họ đã ở bên nhau rồi, cô sao có thể không tin người mình yêu chứ? Cô chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy, Châu Kha ra sao cũng không còn liên quan đến cô nữa. Tự làm tự chịu, nếu hắn đã có gan gây sự với người khác thì phải chuẩn bị tinh thần để chịu quả báo.
Đường Tiểu Nhu tựa đầu vào vai Nam Cung Cảnh, để hắn đèo cô trên chiếc ducati của hắn đi hóng gió. Hắn đã nhuộm lại tóc đỏ, lần này là màu rượu vang. Bởi vì da thịt trắng trẻo, bất kể hắn đổi kiểu tóc hay màu tóc đều không ảnh hưởng đến nhan sắc của hắn, cái nào cũng hợp.
Vài lần, Nam Cung Cảnh còn dụ dỗ Đường Tiểu Nhu thử đi nhuộm tóc xem sao. Cô cảm giác tóc đen vẫn hợp với bản thân hơn nên từ chối.
Nghĩ đến chuyện bạn gái với thân hình bốc lửa còn để tóc màu, Nam Cung Cảnh phấn khích không chịu nổi:
“Vậy dùng phấn màu được không? Một lần thôi, Tiểu Nhu, năn nỉ em đó!”
Thấy Nam Cung Cảnh hai mắt long lanh như cún con cầu được an ủi, Đường Tiểu Nhu mềm lòng.
Mấy ngày sau, Đường Tiểu Nhu xuất hiện với mái tóc màu bạch kim làm cả công ty chết cứng. Tiếng xì xầm chậm rãi nổi lên, sau đó mọi người cười hỏi:
“Ai đây?”
“Mỹ nữ, cho tôi xin số điện thoại được không?”
“Đường Tiểu Nhu thật sự bị Nam Cung Cảnh mê hoặc rồi!”
Đường Tiểu Nhu bật cười nhìn bọn họ, mái tóc dài đổi thành màu bạch kim khiến cô vốn vô cùng xinh đẹp và nổi bật trở nên tỏa sáng lấp lánh. Người khác thì không biết thế nào, riêng Nam Cung Cảnh đã kích động cả ngày hôm đó.
“Thích đến vậy à?”
“Siêu thích!” Nam Cung Cảnh ôm chặt lấy cô, hôn lấy hôn để khuôn mặt xinh đẹp kia. “TIểu Nhu của tôi!”
Nam Cung Cảnh muốn tặng cho Đường Tiểu Nhu những điều tốt nhất trên thế gian này, nhưng hắn nhận ra cô là tốt nhất. Hắn may mắn lọt được vào mắt xanh của cô, may mắn được ôm bóng hồng đường đua vào lòng, chuyện mà bao nhiêu người chưa từng nghĩ đến.
Tán gái mà, mặt dày vô địch thiên hạ!
Nam Cung Cảnh nghĩ nếu lúc trước bị từ chối mà hắn dễ dàng rút lui thì cũng giống như những người khác, không có chính kiến, không nỗ lực, làm sao lấy được lòng người đẹp?
Nam Cung Cảnh dừng xe bên bờ biển, sau đó khom lưng xuống, một tay vỗ vỗ vai mình rồi nói:
“Hôm nay không làm việc, tôi đưa em đi chơi.”
“Cậu thích biển vậy à?” Đường Tiểu Nhu đến gần, vòng tay ôm cổ hắn.
Nam Cung Cảnh cõng cô trên lưng, cởi giày ra sau đó giẫm lên cát, từng bước tùng bước đi dọc bờ biển. Dưới ánh nắng ấm, hắn nở nụ cười tươi:
“Trước kia bố mẹ tôi gặp nhau ở bờ biển, giờ họ đã có hẳn bốn đứa con, em nói xem nếu tôi thường xuyên đưa em ra biển chơi thì sau này có sinh được bốn đứa không?”
“Mơ tưởng!” Đường Tiểu Nhu cười kéo lỗ tai hắn. “Ai muốn sinh con cho cậu chứ?”
Nam Cung Cảnh kêu lên không phục:
“A! Sao lại như vậy?”
“Không muốn sinh đâu.”
Đường Tiểu Nhu thuộc tuýp người phụ nữ thời đại mới, có nhan sắc có thực lực, tự nuôi sống bản thân được, cô không thích sự gò bó khi lập gia đình. Ở độ tuổi này, cô chưa từng nghĩ sẽ lấy chồng, nói gì đến chuyện sinh con.