Ba của Đường Tiểu Nhu bệnh nặng, không biết lúc nào ông sẽ ra đi, công ty cũng cần cô, bởi Tào Thực khó lòng gánh vác được nhiều thứ như vậy. Cô không muốn phải đau đầu vì chuyện tình cảm. Đem suy nghĩ trong lòng nói ra một lượt, nhìn thấy Nam Cung Cảnh bị sốc, cô hỏi hắn:
“Cậu hiểu không?”
Thiếu niên lắc đầu, ương ngạnh nói:
“Không.”
“Vậy nói ngắn gọn, tôi cũng rất thích cậu, thậm chí nói cậu là mối tình đầu của tôi cũng không sai đâu. Nhưng bây giờ tôi không có thời gian yêu đương.”
Đường Tiểu Nhu tàn nhẫn khiến Nam Cung Cảnh khó lòng chấp nhận, hắn sa sầm sắc mặt:
“Mấy ngày trước chúng ta vẫn đang rất vui vẻ! Em không đồng ý chia tay!”
“Tùy cậu, nhưng đây là quyết định của tôi, tôi chỉ thông báo đến cậu thôi, không phải đang hỏi kiến. Cảnh, con người tôi không hề tốt như cậu tưởng. Tôi cũng không hề mạnh mẽ như vẻ ngoài, đặc biệt là trong tình yêu. Tôi rất sợ bị tổn thương, càng lo lắng hơn bởi vì cậu đã từng có rất nhiều bạn gái…”
Đường Tiểu Nhu siết chặt nắm tay, môi run run:
“Tôi cảm động trước việc cậu đã làm, rung động bởi sự quan tâm săn sóc của cậu, nhưng mà hiện tại tôi còn quá nhiều thứ phải lo toan. Đây không phải là một kết thúc, tôi chỉ muốn yêu lúc thích hợp.”
Nam Cung Cảnh phải kiềm chế lắm mới không xông lên tóm lấy cô:
“Khi nào là thích hợp?”
Giọng hắn khàn khàn, mang theo một chút bất lực. Hắn hiểu Đường Tiểu Nhu, nếu cô đã nói đến như vậy rồi thì không thể xoay chuyển được nữa.
Thấy vẻ mặt hắn ngày càng khó xem, cô nói:
“Nếu cậu thực sự thích tôi thì chờ thêm một thời gian nữa, được không? Sau khi tốt nghiệp đại học nếu cậu vẫn còn thích tôi thì chúng ta tính đến chuyện yêu đương.”
Nam Cung Cảnh còn quá trẻ, cô cũng vậy. Cô không muốn phí hoài tình cảm vào một tương lai tạm bợ, chưa đủ chắc chắn. Bây giờ hắn yêu cô say đắm, điên cuồng, sau này vẫn thế sao? Không biết được.
Nam Cung Cảnh phát hiện ra hắn vẫn chưa thể cho cô cảm giác an toàn, đây có lẽ là lý do cô không muốn yêu hắn.
Hắn không có gì trong tay cả, so với cô, hắn chẳng là gì. Tiền của đều từ gia đình mà ra, hắn đi học còn chưa xong… Đường Tiểu Nhu nói không sai chút nào. Không phải cô thực dụng, mà là thực tế.
“Là do em quá vội vàng, xin lỗi chị.” Nam Cung Cảnh cúi đầu, lần này hắn không hề nhụt chí mà còn thấy bừng bừng khí thế. “Một năm nữa chị tốt nghiệp rồi, em chờ được.”
Hắn hạ quyết tâm, trước khi bắt đầu mối quan hệ yêu đương với Đường Tiểu Nhu, ít nhất hắn cũng phải xoay xở tự lo cho bản thân được thì mới có thể tính đến chuyện tương lai.
Đường Tiểu Nhu thấy hắn hiểu, cũng không bị lời cô nói làm cho chán chường thì rất tán thưởng:
“Hy vọng năm sau tôi có thể thấy một Nam Cung Cảnh đã trưởng thành.”
“Bị từ chối thôi mà, cũng không phải lần đầu.” Nam Cung Cảnh miễn cưỡng nở nụ cười.
Hắn chỉ cần biết Đường Tiểu Nhu không ghét bỏ hắn là được. Vừa nghĩ đến đây, bên tai vang lên chất giọng mềm mại của cô:
“Phải rồi, về chuyện cậu và những cô bạn gái kia, tôi cảm thấy không vui lắm đâu.” Đường Tiểu Nhu hơi nhíu mày: “Cho nên tạm thời cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi, năm phút của cậu đã hết rồi, đi đi.”
“…”
Vẫn giận hắn à? Nam Cung Cảnh không biết phải làm sao, đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô khi rời đi, từng bước chân đều vang lên một tiếng “cộp” thật nhỏ, dội vào tim hắn đều đặn. Mãi đến khi cô đóng cửa phòng làm việc lại, hắn mới nhúc nhích, xoay người đi ra ngoài.
Hành trình theo đuổi Đường Tiểu Nhu sao mà chông gai, buổi hẹn xem phim của hắn và cô bị dời đi dời lại nhiều lần rồi, chờ đến lúc được mua vé xem phim và bỏng ngô đưa người yêu đến rạp phim mà tóc sắp rụng hết.
Đường Tiểu Nhu mới đi vào, mấy cặp mắt tò mò sáng rực đã bắn về phía cô như thể không chờ được chuẩn bị ăn thịt cô, cô giật mình hỏi:
“Chuyện gì?”
“Khai mau, hai người lại cãi nhau hay sao?” Một người nhíu mày hỏi.
“Đáng thương quá, người ta mới vừa xuất viện cô đã giận người ta rồi!”
Đường Tiểu Nhu thở dài trước suy nghĩ này của họ:
“Hắn hy sinh vì tôi là thật, rất cảm động đó, tôi cũng có lỗi với hắn lắm. Nhưng chuyện hắn từng có hơn chục người bạn gái làm tôi thấy không ổn lắm, chờ thêm một thời gian nữa đi. Người ta nói cái gì đến nhanh, đi cũng nhanh mà.”
Tình cảm không phải thứ ngày một ngày hai là có thể phai mờ, nếu Nam Cung Cảnh thật sự yêu cô, vậy chờ đến khi cô tốt nghiệp đại học lại tính. Khi ấy nếu còn yêu, tự động sẽ tìm đến nhau.
Đường Tiểu Nhu nhớ đến lời của Nam Cung phu nhân, trong lòng xoắn xuýt. Bà ấy bảo cô sau này phải đối xử tốt với Nam Cung Cảnh, nhưng mà hắn có chờ được đến đó hay không thì không rõ.
Mọi người sau khi biết Nam Cung Cảnh từng chơi bời và thay bạn gái nhiều như vậy khi mới mười chín tuổi cũng hơi sốc, sau đó không biết phải nói gì.
Tào Thực bảo họ:
“Làm việc đi, đừng nhiều chuyện nữa!”
Ai nấy đều lè lưỡi, nhướng mày, mở to mắt rồi quay trở về với mớ công việc và giấy tờ lộn xộn trên bàn.
Đường Tiểu Nhu đã nghĩ Nam Cung Cảnh phải buồn bã biến mất một thời gian thật, nào ngờ hắn mới im hơi lặng tiếng được ba ngày, thì ngày thứ tư, cô vừa mở cửa phòng làm việc liền thấy hắn ngồi một góc. Hắn giơ tay lên chào cô, nói:
“Xin chào, em là Nam Cung Cảnh, từ hôm nay trở đi em sẽ là nhân viên của công ty chúng ta.”
“…”
Đường Tiểu Nhu thật sự cạn lời rồi, tên ngốc này!