Nam Cung Cảnh sững sờ rồi đáp:
“Tiểu Nhu, em…”
“Trả lời tôi là được, có hay không?”
“Có…” Nam Cung Cảnh run run.
“Bao nhiêu người?” Đường Tiểu Nhu hít một hơi thật sâu, trong lòng cực độ khó chịu.
“Cái này, em không biết…”
Nam Cung Cảnh hoảng hồn đáp lời, hắn từng là một kẻ rất dễ dãi, cô gái nào làm thân hắn cũng đồng ý, sau đó cứ mỗi tháng hẹn hò với một người, tần suất thay bạn gái khá cao. Nhưng chủ yếu là họ cảm thấy hắn không giống như trong tưởng tượng nên đòi chia tay, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền, chứ chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với họ.
Hắn thừa nhận bản thân quá mức đào hoa, cho nên mới giấu Đường Tiểu Nhu mãi đến bây giờ. Mà bình thường cô trông thấy hắn ngượng ngùng với mình, xấu hổ khi bị trêu chọc, cô mặc định hắn ít khi yêu đương, nào biết hôm nay vừa đến đã thấy ngay một đám bạn gái cũ. Không biết ai để lộ tin hắn xuất viện, cuối cùng tràng cảnh biến thành như vậy.
Đường Tiểu Nhu giận quá hóa cười:
“Ha, nhiều quá nên cậu không đếm được phải không? Cậu ngẩng đầu lên xem, nhìn hướng một giờ, tôi có thứ này muốn tặng cậu.”
Khi Nam Cung Cảnh làm theo lời Đường Tiểu Nhu, hắn trông thấy cô đang đứng ở giữa sảnh lớn, một tay giơ lên, sau đó giơ ngón giữa vào mặt hắn. Trong điện thoại truyền ra giọng nói lạnh như băng:
“Đồ khốn!”
Cho dù Đường Tiểu Nhu rất cảm động khi hắn đã vì cô mà gặp tai nạn nghiêm trọng, nhưng cô thật sự không chấp nhận được bạn trai của mình từng quen qua vô số cô gái. Nhìn cảnh này, có lẽ không dưới mười người đâu?
Nam Cung Cảnh biết bản thân không tốt, hắn nên nói với cô từ sớm mới đúng! Hắn xông qua rồi hô lên:
“Tiểu Nhu, em có thể giải thích!”
“Không cần đâu.”
Đường Tiểu Nhu nói vào điện thoại rồi tắt máy, thẳng lưng đi ra ngoài, xinh đẹp như lúc đến.
Nam Cung Cảnh trăm miệng cũng không giải thích được, bởi vì trước kia hắn thật sự đã buông thả bản thân, bây giờ chỉ còn cách đuổi theo xin lỗi.
Hắn không quan tâm đến việc có làm mấy cô gái bên cạnh bị thương hay không nữa, dùng sức vùng ra rồi chạy theo sau Đường Tiểu Nhu. Cô đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trèo lên mô tô rồi rồ ga bỏ về. Cô thậm chí chẳng quay đầu về sau nhìn hắn lấy một lần!
“Chết rồi!” Nam Cung Cảnh sợ hãi, vội vàng xông ra ngoài bắt taxi.
Vừa mới đóng cửa lại, hắn liền hô to:
“Ông chú, đuổi theo chiếc xe phía trước, nhanh lên!”
Tài xế à ừ một tiếng rồi cố gắng đuổi sát Đường Tiểu Nhu, nhưng mà cô vốn là tay đua, xe mô tô lại nhỏ hẹp, qua hai đoạn đường nhỏ, Nam Cung Cảnh đã mất dấu cô. Hắn ôm đầu đau khổ:
“Xong đời xong đời.”
Nam Cung Cảnh vội vàng gọi cho anh trai để hỏi ý, nhưng khi Nam Cung Lân nghe được lý do Đường Tiểu Nhu giận, anh cũng khó mà bênh vực em trai:
“Em thật là… Con gái vốn rất để ý đến người yêu cũ của người yêu, em có thể tính như mối tình đầu của Tiểu Nhu, mà người cũ của em lại nhiều đến mức anh thấy còn choáng. Em… Thôi thì tự giải quyết đi!”
“Khoan đã, này…? Nam Cung Lân?”
Nam Cung Cảnh bất lực, lại đổi sang gọi cho em gái út, kết quả bị mắng còn thậm tệ hơn. Yến Thư nghĩ đến việc người mình thích từng quen hết người này đến người kia mà trong lòng như một tờ giấy, vừa đốt nhẹ đã cháy phừng phừng:
“Không biết, mặc kệ anh!”
Ngay cả gia đình cũng ghét bỏ cái tính trăng hoa đó của hắn, Đường Tiểu Nhu tức giận cũng có lý do, hắn làm sao bây giờ?
Nam Cung Cảnh nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa, chạy đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không thấy. Chiều cùng ngày, hắn đã gọi cho Đường Tiểu Nhu khoảng sáu mươi cuộc, điện thoại cũng đã sắp hết pin mà người thì như bốc hơi khỏi thành phố S.
Bí bách quá, Nam Cung Cảnh phải gọi cho vệ sĩ của mình đi tìm:
“Mấy chú tìm được người lập tức gửi địa chỉ qua cho tôi, đi nhanh một chút!”
“Thiếu gia, hay là cậu để cô ấy nguôi giận đã, chờ một ngày sau đi tìm?”
“Không được, tôi sợ qua ngày hôm sau chị ấy nói chia tay!” Nam Cung Cảnh muốn khóc, hắn dứt lời thì ra lệnh cho họ đi tìm, chính hắn liên lạc cho Tào Thực để hỏi xem Tiểu Nhu có đi cùng anh ta hay không.
Nhìn người con gái đối diện ăn như là chết đói lâu ngày, Tào Thực kín đáo thở dài rồi nói:
“Không thấy, cậu làm gì cô ấy rồi?”
“Em…” Nam Cung Cảnh khó xử. “Thật sự thì đó là chuyện của quá khứ rồi, sáng nay em bị bạn gái cũ tìm đến, Tiểu Nhu bắt gặp tại trận, cô ấy hẳn đã hiểu lầm em.”
Tào Thực ngẫm thấy chuyện này hai bên đều có lý, vì vậy không biết bênh ai:
“Được rồi, gọi cho cậu sau.”
“Nhờ vào anh.”
Tít.
Điện thoại vừa tắt, Đường Tiểu Nhu đang ăn ngấu nghiến ngẩng đầu lên, khó chịu nói:
“Anh cảm thấy em giận hắn có đúng không?”
“Ừ, cũng đúng.” Tào Thực gật gù.
Dù sao đi nữa, Đường Tiểu Nhu mới chỉ giận thôi chứ chưa nói chia tay, nghĩa là cô chỉ bực bội rồi sẽ nguôi ngoai, chỉ là không biết Nam Cung Cảnh có chịu nổi không.