Ngày thứ sáu ở trong bệnh viện, một người lạ mặt nói là bạn của Nam Cung Cảnh muốn vào thăm hắn. Bình thường gần phòng của hắn có vệ sĩ túc trực, ai muốn đến thăm cần phải chứng thực được thân phận của mình, rất nghiêm ngặt.
“Tôi tên Châu Ly, tôi thật sự là bạn của Nam Cung Cảnh và không có ác ý gì cả!”
Khi Nam Cung Cảnh được vệ sĩ báo lại, hắn chần chờ một chút rồi gật đầu bảo:
“Cho cô ấy vào đi.”
Cô gái trẻ thở phào nhẹ nhõm khi những người đáng sợ kia cho mình vào, cô nàng đâu nghĩ đi thăm bệnh còn rắc rối như vậy, sợ muốn chết.
Vào phòng, chỉ có Nam Cung Cảnh đang ngồi nghỉ ngơi. Thấy Châu Ly bất ngờ ghé thăm, hắn nhướng mày ngạc nhiên:
“Cơn gió nào thổi Châu tiểu thư đến đây vậy?”
“Tôi… Đến để xin lỗi.” Châu Ly cắn môi dưới, lúng túng nhìn hắn.
“Cô làm gì mà phải xin lỗi?”
Nam Cung Cảnh thờ ơ, hắn nhớ người nhà đã điều tra ra được kẻ đứng đằng sau tất cả là tên Châu Kha chán sống nào đó, hại người rồi chạy trốn, cuối cùng bị Nam Cung gia tóm gọn. Có lẽ anh ta chưa chết, nhưng sống sẽ rất khổ cực đây.
Thấy Nam Cung Cảnh đối xử với mình lạnh lùng hơn hẳn so với lần đầu quen biết, Châu Ly ngượng ngùng:
“Dù đó là Châu Kha làm, nhưng tôi thấy Châu gia có lỗi với cậu nên…”
“Vậy thì không cần xin lỗi, người nào làm, người đó chịu.”
Nam Cung Cảnh nói rõ quan điểm của mình, hắn sẽ không vì Châu Kha mà hận Châu Ly hay sao đó, nhưng tất nhiên hắn cũng sẽ không thích tiếp xúc với cô.
Hai mắt Châu Ly đầy nước:
“Tôi, tôi có thể xin cậu làm một điều không?”
“Không, cảm ơn. Nếu chỉ muốn nói vậy, thì mời cô ra ngoài cho.”
Nam Cung Cảnh thuộc loại người dứt khoát, có hơi cục súc một chút với người không thân thiết, cho nên Châu Ly nghe thấy hắn đuổi người liền rơi nước mắt van nài:
“Cảnh, tôi biết chúng ta không thân thiết gì với nhau, yêu cầu của tôi hơi quá đáng, nhưng mong cậu hãy nói với chú Phi Vũ tha cho Châu Kha. Anh ấy vẫn còn quá trẻ, ai cũng sẽ phạm sai lầm mà không phải sao?”
Câu nói này khiến Nam Cung Cảnh phải bật cười:
“Ha, có những sai lầm sửa chữa được, đúng vậy.”
Ánh mắt hắn chợt thay đổi, biến thành lạnh lẽo không cảm xúc.
“Nhưng có những sai lầm vĩnh viễn không cách nào bù đắp. Ba tôi đã cho anh ta một cơ hội xin lỗi.”
Nhưng rõ ràng anh ta không làm vậy. Nam Cung Cảnh cũng đã nghĩ sẽ bỏ qua cho Châu Kha nếu nhận được lời xin lỗi, đồng thời Châu gia chỉ cần chuyển ra khỏi thành phố này. Mà anh ta không muốn!
Nam Cung Cảnh quyết đoán nói:
“Muộn rồi.”
“Nhưng…”
“Cô phải biết nếu không phải tôi phát hiện ra sớm, Đường Tiểu Nhu bị chấn thương nặng hoặc thậm chí không qua khỏi. Hãy thấy may mắn vì người nằm ở đây là tôi, đổi lại, cô ấy mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận Châu gia.”
Sắc mặt Nam Cung Cảnh không tốt lắm, làm Châu Ly muốn nói thêm vài câu phải cắn răng nuốt xuống. Tình hình này còn làm gì được nữa?
Châu Ly nắm chặt góc áo, cúi đầu nói:
“Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”
Biết trước đến đây cầu xin cũng không được kết quả tốt, nhưng Châu Ly vẫn ôm một chút hy vọng hão huyền.
Châu Ly rũ mi mắt, chậm rãi đẩy cửa rời khỏi phòng bệnh. Khi cánh cửa khép lại, hy vọng duy nhất của Châu gia bây giờ cũng đã biến mất. Ngoài cô ra, không ai trong Châu gia quen biết người nhà Nam Cung, cho nên cô mới mạo muội chạy đến tìm người. Chỉ là sự cố gắng của cô thật vô nghĩa.
Ác giả ác báo, Châu Ly biết đây là luật nhân quả, nhưng khi người phạm sai lầm là người thân của cô, cô lại muốn thay đổi sự thật hiển nhiên đó.
Lững thững rời khỏi bệnh viện, Châu Ly mang tin tức xấu trở về Châu gia. Lúc này, ông Châu đã không còn nói gì được nữa, gục bên cạnh sofa, trên bàn là một lượng lớn bia rượu. Mấy hôm nay ông chạy đông chạy tây lo lắng tìm kiếm con trai, để rồi nhận ra có lẽ từ cái hôm thằng nghịch tử kia chạy trốn, nó đã bị người của Nam Cung gia tóm được.
Cả nhà họ Châu duy nhất có mỗi mình Châu Kha là con trai nối dõi tông đường, bây giờ nếu anh ta xảy ra chuyện gì, vậy chẳng phải xong đời? Ông và vợ đã quá tuổi để sinh thêm đứa nữa…
“Hay là, báo cảnh sát?” Bà Châu tiều tụy còn hơn ông, bà run giọng đưa ra đề nghị. “Chúng ta tìm tới cảnh sát đi.”
“Bà muốn mọi người đều biết con trai chúng ta làm ra cái loại chuyện hãm hại người khác rồi bị bắt đi hay sao?” Ông Châu ôm đầu tuyệt vọng.
Cảnh sát vào cuộc thì có thể giữ được cái mạng của Châu Kha trong thời gian ngắn, nhưng ai sẽ ngồi tù vì tội bắt cóc Châu Kha? Nam Cung Phi Vũ ư? Tất nhiên không, mà là một người nào đó chấp nhận ngồi tù một hai năm thay người đàn ông kia.
Suy nghĩ một lát, ông Châu nói thêm:
“Đừng nghĩ đến việc báo cảnh sát, lúc đó tra ra chuyện tốt mà con trai chúng ta làm, vậy thì cho dù Châu gia có đi đến đâu cũng sẽ không thể sống nổi.”
Trước giờ bởi vì ông đã quá lơ là việc giáo dục mà khiến Châu Kha có những suy nghĩ quá phận với người khác, không chỉ mỗi một mình Đường Tiểu Nhu. Vẻ ngoài đạo mạo, trong âm thầm tì lại gây không ít chuyện để ông đi theo thu dọn. Bây giờ đυ.ng trúng đá tảng, người đau chân sẽ là nó.
Ông Châu cố gắng liên lạc ra ngoài hỏi thăm tin tức, may mắn có người nói cho ông biết:
“Tôi tin rằng người đàn ông kia sẽ không gϊếŧ Châu Kha, chỉ có điều con trai ông chắc chắn phải chịu nỗi đau xá© ŧᏂịŧ trong một khoảng thời gian nhất định đấy. Phong cách của Nam Cung gia chính là cho những kẻ thiếu đạo đức sống không bằng chết.”
Câu nói này, vừa là an ủi, vừa là sỉ nhục Châu Kha, chẳng khác gì tát vào mặt ông Châu một cú cực đau, nhưng ông lại im thin thít ngồi nghe rồi tắt máy đi.
Ông Châu chán nản nhìn vợ:
“Chuẩn bị dọn đồ đi.”
“Ông nói gì? Dọn đồ đi đâu? Chẳng lẽ họ bắt con trai chúng ta rồi còn muốn đuổi chúng ta đi sao?” Vợ ông tức giận mặt đỏ bừng.
Là một người lăn lộn lâu năm trong giới kinh doanh, ông Châu biết rằng cho dù Nam Cung gia không nói gì đến họ nữa, thì những người muốn nịnh nọt họ cũng không tha cho ông.
Vì vậy, ông phải chuyển nhà trước để bảo đảm cuộc sống của gia đình, sau đó lại tính tiếp. Ít nhất thì bây giờ ông đã có thể bớt phiền não hơn một chút vì con trai ông sẽ không bị gϊếŧ.