Ba người ở lại thêm một lát rồi giải tán, Đường Tiểu Nhu nhờ Nam Cung Cảnh đưa Tào Thực về, hắn cũng ngại nói chuyện riêng với cô nên nhận lệnh và đi ngay.
Ở nhà, ông bà Đường đang cùng nhau ngồi xem phim. Họ lẳng lặng giữ tay nhau và ngồi im lặng được mười phút thì ông Đường nói muốn đi ngủ. Gần đây ông thường xuyên mệt mỏi, ăn cái gì cũng than nhạt miệng, khiến bà Đường không biết phải làm sao. Bây giờ cả nhà họ đều nhờ vào thu nhập của Đường Tiểu Nhu mà sống, còn có mấy khu nhà cho thuê cũng để cô quản lý.
Về đến nơi, Đường Tiểu Nhu lập tức đi thăm ba mình, hỏi mẹ xem hôm nay ông ấy thế nào.
“Vẫn còn trụ được, nhưng mấy hôm nay ba con ăn ít quá, mẹ sợ…”
Giọng bà run rẩy, bàn tay gầy gò giữ chặt tay Đường Tiểu Nhu:
“Tiểu Nhu à, nếu ông ấy không qua khỏi thì mẹ phải làm sao đây?”
Họ yêu nhau tha thiết, từ lúc kết hôn đến giờ chưa từng xảy ra cãi vã quá mức, cho dù có vấn đề gì mẹ cô luôn âm thầm chịu đựng và nhẫn nhịn, toàn tâm toàn ý vì ba cô. Nhưng ngược lại, ông có phần hời hợt. Vụ tai nạn nhiều năm trước khiến tính cách ông thay đổi theo một chiều hướng tệ hơn, rất dễ nổi nóng. Nhìn mẹ hao gầy, mất ăn mất ngủ vì bệnh tình của ba, Đường Tiểu Nhu cảm giác lòng mình tê tái. Cô dang tay ôm chặt mẹ, không nói một lời nào, bởi cô biết có nói gì thì cũng vô dụng.
Với tình trạng trước mắt, ông nhiều nhất chỉ sống được hai năm nữa thôi. Cô rất muốn an ủi mẹ một câu, rằng đừng lo lắng, nhưng chính cô cũng đang khổ sở chịu đựng, bà không lo lắng mà được ư?
Thấy bà bắt đầu rơi nước mắt, Đường Tiểu Nhu không đành lòng mà vỗ nhẹ lên lưng bà:
“Mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi, như vậy mới có sức chăm sóc ba.”
Bà Đường biết nếu bà khóc sẽ chỉ làm con gái thêm áp lực, thế nên không dám khóc, cố nén nước mắt vào trong và đi nghỉ ngơi.
Đường Tiểu Nhu trở về phòng lập tức mở lap top lên làm nốt bài báo cáo chưa xong, mỗi ngày cô dành thời gian làm một chút, vừa kịp thời gian nộp bài. Vừa học vừa làm lại còn phải chăm sóc ba mẹ, để ý đến họ, cô cảm giác mình sắp trở thành siêu nhân không biết mệt rồi.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy, dưới lớp trang điểm nhạt của Đường Tiểu Nhu là quầng thâm mắt khá rõ. Bởi vì không có thời gian nên ngoài việc thức khuya ra cô đâu còn sự lựa chọn nào khác! Như vậy, cho dù bây giờ cô có yêu Nam Cung Cảnh, cô cũng khó lòng chấp nhận hắn. Chỉ riêng việc chăm lo cuộc sống đã quá mệt mỏi, cô cần dọn dẹp mớ rắc rối đang quấn thân trước khi tính đến ngày mình yêu đương cùng ai đó.
Mấy ngày kế tiếp, Đường Tiểu Nhu và Nam Cung Cảnh đều phải quay lại trường học và chuẩn bị cho các bài kiểm tra, báo cáo. Sau khi xử lý nốt lượng bài tập trước đó còn dang dở mà không thể thuê người làm giúp, Đường Tiểu Nhu tắm sơ qua rồi chăm sóc da và đi ngủ.
Thời gian này Châu Kha như biến mất khỏi cuộc sống của Đường Tiểu Nhu, không biết anh ta bây giờ đang ở đâu và làm gì.
Khi Đường Tiểu Nhu đang vùi đầu luyện tập cho cuộc đua thử, Châu gia vẫn im hơi lặng tiếng không thấy có hoạt động sôi nổi gì.
Châu Kha sẽ buông tha cho Đường Tiểu Nhu dễ như vậy sao? Với tính cách thù dai và thích chiếm hữu như anh ta, thứ khiến anh ta chú ý đều phải nằm trong tay anh ta mới được.
Trong một bãi đỗ xe cũ nát và hoang tàn bên ngoài khu dân cư, hai người đàn ông lén lút gặp mặt nhau, một người nhỏ giọng nói:
“Châu thiếu, nhiệm vụ lần này sợ là không thực hiện được rồi!”
“Sao cuộc đua đột nhiên đổi quy tắc vậy?” Châu Kha cáu giận hỏi.
“Cái này tôi cũng không biết, đều là cấp trên đưa lệnh xuống, tôi chỉ có thể nghe theo. Nếu không, hậu quả khó lường được.”
“Không thể sắp xếp được sao?”
Châu Kha vẫn còn cố gắng níu kéo một chút, nhưng đối phương giống như sợ chết mà lắc đầu nguầy nguậy:
“Không được. Ở đây một khi đổi luật thì chúng tôi là người thiệt nhất rồi, chuyện Châu thiếu nhờ tôi không làm nổi.”
Nói xong, người kia vội vàng rời khỏi đó mà không dám quay đầu lại. Vốn dĩ Châu Kha đã tìm hiểu về cuộc đua mà Đường Tiểu Nhu và Nam Cung Cảnh tham gia, định bỏ tiền thuê người loại bỏ họ ở lần thi tới, nhưng đâu biết rằng phía tổ chức sửa lại thể lệ thi đấu! Hai mắt Châu Kha căng ra, hắn cảm tưởng như khóe mắt mình sắp bốc lửa, nộ khí công tâm, suýt nữa thì phun máu.