Nam Cung Cảnh đưa tay vuốt vuốt trán, giọng có phần bực bội:
“Thôi không nói linh tinh nữa, chú mang người qua bảo vệ Tiểu Nhu giúp tôi được không?”
Người của Nam Cung gia luôn theo sát Nam Cung Cảnh và âm thầm bảo vệ hắn từ phía xa, cho nên nếu có xảy ra chuyện gì họ cũng đều biết, còn báo cáo về cho gia đình Nam Cung. Vì vậy Tiểu Nhu là ai, có vị trí quan trọng thế nào trong lòng hắn họ đều nắm rõ.
Người đàn ông thân hình vạm vỡ đưa điếu thuốc lên miệng ngậm, rít một hơi rồi ngẩng đầu nhìn tòa chung cư cách đó không xa, nói:
“Nếu cậu hứa sẽ không gây chuyện nữa thì tôi sẽ giúp cậu bảo vệ cô ấy.”
“Chú nói hay quá nhỉ? Rõ ràng là người khác gây sự với tôi trước!” Nam Cung Cảnh rất không vui. “Từ bao giờ mà chú dám đưa ra điều kiện với tôi vậy.”
Ông chú nào đó sương lại, ông chỉ muốn tốt cho Nam Cung Cảnh nhưng dùng từ không đúng lắm. Ngày thường Nam Cung Cảnh cũng thoải mái nên ông quên mất dù gì hắn cũng là thiếu gia, là chủ của mình. Ông thở dài, mùi thuốc gay mũi làm ông tỉnh táo hơn:
“Hầy, thiếu gia, tôi không dám. Nhưng mà tôi cảm thấy cậu nên tiết chế lại một chút thôi.”
Nam Cung Cảnh ghét cảm giác bị quản quá chặt chẽ, dù trước giờ hắn bay nhảy bên ngoài như một chú chim tự do, trông thì có vẻ thoải mái, nhưng kỳ thực phía sau luôn có người giám sát.
Hắn biết mình không học hành đàng hoàng, thường xuyên tụ tập với đám bạn đi bar, lái mô tô đi chơi, nhưng ngoài những việc này ra hắn chưa từng phạm sai lầm nghiêm trọng gì. Sao lại nói như thể hắn rất... hư hỏng?
Nam Cung Cảnh ngả người ra giường, một tay vắt lên trán suy nghĩ. Hắn im lặng rất lâu rồi mới mở miệng nói:
“Tôi tự biết bản thân phải làm gì, mấy chú bảo vệ Tiểu Nhu giúp tôi đi, còn nữa, điều tra xem là kẻ nào đã khiến cô ấy bị thương.”
“Tôi hiểu rồi, khi nào có kết quả tôi sẽ gọi lại cho cậu.”
Nói đến đây, Nam Cung Cảnh đang định tắt máy thì nghe người bên kia đầu dây gọi:
“Thiếu gia này.”
“Sao?”
“Cậu trưởng thành rồi. Tôi... rất vui.” Nói đến đây, hai mắt chủ vệ sĩ ươn ướt. “Cậu đừng giận tôi nhé? Vừa rồi tôi chỉ muốn tốt cho cậu nên mới nói vậy.”
Nghe tiếng sụt sịt của ông chủ đáng tuổi cha mình, Nam Cung Cảnh nào có tâm trạng mà giận dỗi nữa, chỉ thấy nổi da gà. Hắn vội đáp:
“Tôi không giận, chứ đừng có làm nũng với tôi, ghê chết đi được!”
“Cậu không giận là tốt rồi.”
Nam Cung Cảnh đen mặt, vội tắt điện thoại ngay sau đó. Mấy ông chú này vào sinh ra từ nhiều quá nên đầu bị hỏng hóc ở đâu rồi hay sao vậy chứ? Tính cách mỗi người đều kỳ quặc! Chỉ là hắn từ nhỏ lớn lên dưới sự dạy dỗ của họ, hắn cũng có cảm tình với họ ít nhiều, không nặng lời được.
Tin tức của Đường Tiểu Nhu không biết tại sao lại lọt ra ngoài, ở bệnh viện có không ít người chạy đến thăm hỏi cô. Bởi vì lo lắng sẽ có kẻ thừa nước đục thả câu, Tào Thực thuê vệ sĩ đến chặn hết họ lại ở xa xa không cho đến gần.
Những món quà mà người hâm mộ gửi tặng cô đều được gom lại vào một phòng khác, được kiểm tra cẩn thận, kỹ lưỡng trước khi mang đến cho Đường Tiểu Nhu. Phần lớn là thư thăm hỏi và thức ăn, Đường Tiểu Nhu tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Mẹ cô ngồi bên cạnh gọt trái cây và hỏi:
“Cậu nhóc hôm trước đưa con về không ra đây thăm con à?"
“Hả? Mẹ nói gì vậy ạ?”
“Là cái tên nhóc tóc đỏ” Mẹ Đường bật cười. “Có vài lần mẹ nhìn thấy cậu ta đứng dưới nhà mình chờ con, có lần là đưa con về mà.”
“Ặc..” Đường Tiểu Nhu suýt chút sặc nước bọt.
Mẹ cô bình thường im im chẳng thấy nói năng gì, nhưng hóa ra đều biết hết rồi sao? Quả thật gừng càng già càng cay, mặt Đường Tiểu Nhu hơi đỏ lên, cô cũng không biết nên giải thích thế nào, vội vàng nói:
“Chỉ là bạn thôi ạ, hôm trước hắn có ghé qua thăm con rồi.”
“Mẹ đâu có hỏi mối quan hệ của hai đứa?” Mẹ Đường nhếch lông mày.
Đường Tiểu Nhu bị ánh mắt biết tuốt của mẹ nhìn mà muốn đào lỗ chui xuống, nhanh mồm nhanh miệng là hai cái thân! Cô chủ động nhắc đến chứng tỏ trong lòng có quỷ, mờ ám.
Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên kỳ cục, Đường Tiểu Nhu xấu hổ không dám nói nữa, thấy mẹ đưa trái cây đến bên miệng thì cắn một miếng.
“Con gái à, con nên biết cha con đã già, ông ấy đang rất mong có cháu.”
Đường Tiểu Nhu đang ăn mà gặp cảnh này, cô nhai vội rồi nuốt mà phản đối:
“Mẹ, con mới hai mươi mốt! Hơn nữa con không thích con trai nhỏ hơn!”
Khi cô nói ra câu này, mẹ Đường cười tủm tỉm làm cô chết cứng. Trời ơi, cô lại lỡ miệng mà nhắc đến Nam Cung Cảnh rồi! Gần đây cái tên tóc đỏ ấy luôn quanh quẩn những nơi cô xuất hiện, lượn lờ trước mắt cô nên vô hình trung cô luôn nghĩ đến hắn.
Đường Tiểu Nhu càng nói càng thấy sai lầm, cô dứt khoát ngậm miệng không tiếp tục cuộc đối thoại kia nữa. Mà mẹ Đường chỉ cần nhiều đó cũng đủ đoán được nội tâm con gái mình. Đường Tiểu Nhu ngoài mặt luôn tỏ ra mạnh mẽ, thật ra bên trong vô cùng nữ tính. Lý do đằng sau việc cô luôn muốn tìm người trưởng thành là vì họ cho cô cảm giác an toàn và có thể bảo vệ cô, làm chỗ dựa vững chắc cho cô khi xảy ra chuyện.
Bản thân Đường Tiểu Nhu chưa từng yêu ai, cho nên không biết được rốt cuộc thế nào mới gọi là yêu.