Nam Cung Cảnh liên tục tự trách mắng bản thân, hắn phát rồ lái mô tô lao vùn vụt trên đường, vừa chạy hắn vừa nghe điện thoại. Gió quật quá mạnh, tai nghe bluetooth truyền tới giọng nói của một người phụ nữ:
“Cô ấy bị người khác dùng cung tên bắn xuyên lòng bàn tay, họ đang giúp cô ấy xử lý vết thương.”
Nam Cung Cảnh ngang ngược vượt đèn đỏ, suýt chút bị người ta đụng bay, nhưng vào thời khắc quan trọng, hắn đánh võng, may mắn thoát được một kiếp. Trong đầu hắn toàn là hình ảnh của Đường Tiểu Nhu, nghe nói chỉ là bị thương ở tay, hắn mới bình tĩnh được một chút.
Kế tiếp, người bên kia lại nói:
“Nhưng hình như bên trên có bôi một loại độc…”
Lời này chẳng khác nào cầm dao chém hẳn một nhát. Hắn vừa thả lỏng được phần nào thì lại hay tin dữ, trái tim của hắn sắp không chịu nổi.
Đợi Nam Cung Cảnh chạy đến bệnh viện, Đường Tiểu Nhu đã được đưa vào phòng hồi sức. Bác sĩ dặn cô phải ở lại để xem tình hình, tạm thời họ còn chưa đảm bảo thứ chất độc kia sẽ ảnh hưởng ra sao đến cơ thể cô.
Đường Tiểu Nhu ngồi trên giường, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người mà cảm động:
“Anh chị về nghỉ đi, em cũng đã ổn rồi.”
Cô giơ bàn tay bằng kín mít của mình lên, không nói thì còn đỡ, nói ra càng khiến bạn bè tức giận thay cô. Tào Thực mặt mũi thâm trầm, trong lòng thì nghĩ đám người chết bầm, ác ôn tấn công Đường Tiểu Nhu sẽ không thể trốn được luật nhân quả. Bọn chúng không thấy hổ thẹn khi làm loại chuyện vô đạo đức này sao?
Đúng lúc họ đang nghĩ đến hàng trăm cách thức ngược chết lũ khốn ấy, cửa phòng vang lên tiếng cộc cộc cộc.
“Ai thế?” Một người hỏi rồi đi đến gần, lúc mở cửa ra, đập vào mắt hắn là một thiếu niên tóc đỏ đang thở hồng hộc, tóc tai lộn xộn.
Nam Cung Cảnh chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất, hắn cảm giác ngực như thắt lại, thở không nổi.
“Sao cậu lại...?”
“T-Tiểu Nhu sao rồi? Chị ấy... sao rồi?” Nam Cung Cảnh vừa nói vừa đảo mắt vào trong phòng.
Ai nấy đều đang nhìn hắn như sinh vật lạ.
Nam Cung Cảnh thấy người bên cạnh đã nhường đường thì chạy nhanh vào trong phòng lại thêm ngột ngạt. Vốn dĩ phòng bệnh không to lắm, còn chen chúc nhau như vậy khiến không khí nặng nề thấy rõ.
Tào Thực hiểu ý vội vàng chào tạm biệt Đường Tiểu Nhu:
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi trước đây. Mọi người sẽ tìm lại công bằng cho em.”
Nói rồi đẩy đám người khác, lôi kéo góc áo họ, kéo hết ra ngoài chỉ chừa lại Nam Cung Cảnh. Có vẻ họ cũng thích tên nhóc này, cho nên mới công khai tạo cơ hội cho hắn ở chung với Đường Tiểu Nhu.
Nam Cung Cảnh bối rối một chút, không biết nên nói gì, thấy đôi mắt Đường Tiểu Nhu đầy ý cười nhìn hắn thì hắn tức giận nói:
“Họ không thể âm thầm hãm hại nên trực tiếp muốn gϊếŧ người à? Chị có biết là ai không?”
“Không biết, đang chờ kết quả điều tra, dù sao cũng đã báo cảnh sát rồi.”
Đường Tiểu Nhu nghiêng đầu ra hiệu cho Nam Cung Cảnh ngồi xuống, khi ấy hắn mới kéo ghế đến ngồi bên cạnh cô. Hai người nhất thời không biết nói gì.
Dường như mỗi lần Đường Tiểu Nhu gặp chuyện, Nam Cung Cảnh đều sẽ xuất hiện ngay lập tức. Cô nhớ không nhầm sáng nay hắn nói hắn phải đến trường?
“Cậu cúp học à?”
“Sao?” Nam Cung Cảnh ngẩng đầu lên. “À, chị gặp chuyện, em còn tâm trí đâu mà học nữa.”
Đường Tiểu Nhu tựa lưng vào giường, đưa mắt nhìn dáng vẻ chật vật của hắn. Vết máu bầm trên mặt hắn vẫn còn đó, cô đột nhiên thấy hơi mềm lòng:
“Tôi rất quan trọng với cậu sao?”
“Đương nhiên” Nam Cung Cảnh hơi căng thẳng và lo lắng nên đáp ngay lập tức, sau đó như tỉnh cơn mê mà nói năng rõ ràng hơn: “Chị... rất quan trọng.”
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, còn mùi thuốc sát trùng thoang thoảng đâu đó, vậy mà Đường Tiểu Nhu lại thấy xung quanh như nở ra một lượng lớn hoa hồng đầy màu sắc. Phải chăng đây là cảm giác rung động...?
Đường Tiểu Nhu tự nhủ như vậy rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, cô sợ nhìn dáng vẻ thâm tình của Nam Cung Cảnh sẽ khiến bản thân gặp ảo giác mùa xuân đã đến.
Hôm nay Nam Cung Cảnh không nói câu nào ngọt ngào lãng mạn, chỉ một câu khẳng định vị trí của cô trong lòng hắn. Tuy rằng bọn họ tiếp xúc chưa được lâu, nhưng lần nào cũng để lại trong lòng hắn rất nhiều cảm giác khác lạ.
Có thể đối với Đường Tiểu Nhu, hắn chỉ là một trong những chàng trai cố gắng tán tỉnh có và không có gì đặc biệt. Nhưng đối với hắn, cả đời này chỉ sợ không thể tìm được Đường Tiểu Nhu thứ hai.
Hình ảnh Đường Tiểu Nhu tỏa sáng lấp lánh trên đường đua đã cướp mất một nửa linh hồn của hắn, sau đó cô xuất hiện với dáng vẻ tự tin tuyệt đối, nửa còn lại cũng lập tức bị kéo theo.
Hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, Nam Cung Cảnh cực kỳ hối hận. Hắn thấp giọng hỏi cô:
“Chị có đau lắm không?”
“Một chút.”
“Bác sĩ... Ông ấy nói sao? Sẽ không có di chứng gì chứ?” Nam Cung Cảnh không biết phải làm thế nào nếu khả năng cầm lái của Đường Tiểu Nhu bị ảnh hưởng.
May mắn, Đường Tiểu Nhu nói ra lời hắn muốn nghe:
“Không sao, chỉ là phải nghỉ ngơi một thời gian và tránh làm việc nặng.”
Nam Cung Cảnh cúi đầu:
“Xin lỗi chị”
“Tại sao cậu phải xin lỗi vậy?”
“Vì đã không bảo vệ được chị.”
Có lẽ Đường Tiểu Nhu không biết, nhưng Nam Cung Cảnh thân là tam thiếu gia của Nam Cung gia, một gia đình có quyền lực bậc nhất ở đất nước này nhưng hắn lại vô dụng đến nỗi không đảm bảo an toàn cho cô được. Hắn đang tự trách sao bản thân có thể chơi bời lêu lổng, du thủ du thực chẳng nên nết như bây giờ.
Đường Tiểu Nhu nhìn thấy Nam Cung Cảnh đang sầu não, nhưng cô sẽ không thể nào ngờ được hắn lại có những suy nghĩ bay cao bay xa như thế.