Quản gia lén lút mang đến cho Lam Ái Vy một chút cháo nóng để cô ăn lót dạ. Nhưng tay cô đang bị thương đến mức run rẩy không thể cầm nổi muỗng, đành để người hầu giúp cô ăn vậy...
"Số phận của mỗi con người đều được sắp đặt sẵn, nếu kiếp này đau khổ nhiều...thì chắc chắn kiếp sau sẽ hạnh phúc..."
Lam Ái Vy biết quản gia nói những lời này chỉ để an ủi tâm trí của cô mà thôi. Tuy không thể chắc chắn kiếp sau cô có hạnh phúc thật sự hay không, nhưng ít ra kiếp này có ai đó thực sự quan tâm đến cảm xúc của cô...
"Ngoan lắm...bây giờ thì ngủ một chút đi cô gái..."
Lam Ái Vy liền ngủ thiếp đi vì tác dụng phụ của thuốc an thần. Trong mơ cô nhìn thấy mặt trời lẫn mặt trăng và mọi thứ tươi đẹp trên đời, cô còn được chiêm ngưỡng bản thân mình trong gương, mặc những chiếc đầm dạ hội lộng lẫy nhất. Không những thế còn được khiêu vũ cùng một chàng trai...và bàn tay anh ấy rất ấm áp, như muốn sưởi ấm trái tim hiu quạnh đã lâu của cô...
Đến khi tỉnh giấc, cô cảm nhận được bản thân đang bị trói chặt vào một cái gì đấy giống thanh sắt, treo lơ lửng giữa không trung. Lam Ái Vy hơi ngọ nguậy thân thể liền bị ma sát với thanh sắt vang lên tiếng cọt kẹt chói tai...
Cô không thể xác định được mình đang ở đâu vì nơi đây yên tĩnh lạ lùng. Cùng lắm thì là tiếng gió thổi khiến từng tán cây xào xạt khi va chạm vào nhau...
Sau một lúc cố dãy dụa khiến Lam Ái Vy thoáng mệt, cô đành buông bỏ việc thoát ra khỏi sợi dây thừng cho đến khi ai đó đến giải cứu mình...
Bên tai liền truyền đến tiếng giày da cùng giọng nói của vài người đàn ông khiến Lam Ái Vy bừng tỉnh. Cô muốn cầu cứu nhưng không thể nói được vì đang bị mảnh vải bịt chặt miệng...
"Cậu lại làm cái trò gì đấy..."
Mạc Chính Thần nhìn nữ nhân đang bị treo trên cần cẩu liền cau mày, thắc mắc hỏi Hạo Thuần Vương...
"Chẳng phải bảo cho chúng tôi xem đàn sói ngoài vườn hay sao..."
Hoàng Cảnh Thiên cũng tò mò không kém. Bản thân anh không hứng thú với mấy loại tra tấn thô bạo của Hạo Thuần Vương, vì nó thực sự rất đáng sợ và ám ảnh. Ngay cả anh cũng không thể chấp nhận nổi...
Hạo Thuần Vương liền mỉm cười, tiếp tục thưởng thức ly rượu đắt tiền trên tay...
"Trước khi xem sói...thì chúng ta sẽ xem múa rối nước..."
Hạo Thuần Vương ngồi xuống ghế đối diện với Lam Ái Vy. Nhìn bộ dạng vùng vẫy sợ hãi của nữ nhân mà lòng dâng lên chuỗi hứng thú...
"Tiến hành đi..."
Lam Ái Vy đang ở trên cao cả sáu mét, đột nhiên bị rơi xuống nước khiến cô không kịp thích nghi liền ra sức vùng vẫy. Đến mức cô không thở được lại bất ngờ bị kéo lên cao một lần nữa...
Cô ra sức hít lấy không khí ngoài trời, đầu vẫn còn ong ong đau nhức, tai bị ù hẳn đi như chứa hàng tấn nước...
Trần Quân Minh nhìn thấy cảnh tưởng hãi hùng trước mặt liền cảm thấy ngứa mắt. Anh liền lên tiếng nhắc nhở Hạo Thuần Vương...
"Đủ rồi đấy...tôi đi về trước..."
Hạo Thuần Vương liền đứng chắn trước mặt Trần Quân Minh, cười cợt lên tiếng...
"Cậu không vui à...cô ta phục vụ không tốt hay sao..."
Trần Quân Minh đặt tay lên vai Hạo Thuần Vương, lời nói đủ lớn chỉ bọn họ nghe được...
"Tôi không phải kiểu người thô bạo với vợ mình như thế..."
Dứt lời, anh liền lái xe rời đi, chỉ còn lại ba người bọn họ ở đó. Hạo Thuần Vương vẫn giữ nụ cười nguy hiểm chết chóc trên miệng...
"Để tôi đưa hai cậu đi xem đàn sói ngoài vườn...mặc kệ cậu ta đi..."
Hạo Thuần Vương ra hiệu cho người điều khiển cần cẩu tiếp tục công việc hành hạ Lam Ái Vy. Còn bản thân thì đưa Mạc Chính Thần cùng Hoàng Cảnh Thiên ra thăm bọn sói...
"Nhìn bọn chúng hung dữ thật đấy, tính cách cuồng dã y hệt chủ nhân của chúng..."
Mạc Chính Thần liền buông lời cảm thán. Tuy Hạo Thuần Vương có vẻ hung ác và bạo lực nhưng không thể phủ nhận hắn ta rất giỏi, đặt biệt là chuyện giết người mất xác...đa phần đều do bọn sói này nuốt chửng...
"Cậu lại định làm gì người phụ nữ kia đấy, đừng nói là ném cô ta cho bọn chúng..."
Hoàng Cảnh Thiên liền chỉ tay về phía bọn sói hung hăng phía dưới. Nghĩ đến thôi cũng làm người ta hãi hùng...
"Không không...tôi đâu ác như vậy..."
Nghe thì được chứ ngay cả trời cũng chẳng dám tin Hạo Thuần Vương không phải kẻ ác. Cùng lắm thì buổi sáng đi làm từ thiện giúp ích cho đời, buổi tối thì giết người cho thỏa niềm vui...đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong...
"Thiếu gia...ngài...ngài mau dừng lại đi..."
Quản gia hớt hải chạy về phía chỗ Hạo Thuần Vương. Ông cố gắng ổn định hơi thở tiếp tục lên tiếng...
"Tiểu thư...cô ấy...cô ấy không hề có động tĩnh nữa rồi..."