Hạo Thuần Vương cho trợ lý gọi Lam Ái Vy vào phòng làm việc, hắn đưa túi chườm đá vừa được mua cho cô, nhưng ánh mắt lại nhìn hướng đi nơi khác...
"Chuyện riêng của tôi khiến cô bị liên lụy rồi..."
Lam Ái Vy nhận lấy túi chườm đá áp lên một bên má đỏ ửng, đột nhiên cô nhớ lại chuyện hắn từng xử lý vết thương ở đầu gối giúp mình, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Nhưng cô không thể để bản thân chỉ vì một vài điều nhỏ nhặt mà cảm động thêm một lần nữa...
Ánh mắt của Lam Ái Vy va phải tờ thỏa thuận hợp đồng khánh thành khu đô thị mới đang kẹp dưới bìa sơ mì. Biểu cảm trên khuôn mặt liền thay đổi hẳn...
"Hiện tại đang là giờ nghỉ ngơi, liệu ngài có muốn đi ăn trưa cùng tôi không..."
Hạo Thuần Vương nhìn khuôn mặt có chút mong đợi không hề giấu diếm của Lam Ái Vy, suy nghĩ đôi chút liền đồng ý với lời đề nghị của cô. Đột nhiên tiếng điện thoại di động trên bàn vang lên, hiện ra một dãy số của người lạ...
"Có chuyện gì..."
- Thưa ngài, tiểu thư Nam Đình Ân muốn hẹn ngài ở nhà hàng Golden...cô ấy bảo sẽ chờ ngài đến..."
"Cô ta lại định giở trò gì nữa..."
- Tôi chỉ là vệ sĩ của cô Nam, e rằng ngài tự đến sẽ biết...
Hạo Thuần Vương khó chịu cầm áo khoác ra ngoài. Đúng như kế hoạch của Lam Ái Vy, với tính cách bộc trực của Nam Đình Ân sau khi nhận ra ý tứ trong câu trả lời của cô...chắc chắn cô ta sẽ nói lại với hắn...
Cho dù Nam Đình Ân có nói bất cứ điều gì xấu xa liên quan đến cô, chắc chắn Hạo Thuần Vương cũng nghĩ là do sự ghen ghét của nữ nhân. Cư nhiên sẽ không vì vài lời đàm tiếu mà đuổi việc một người có gương mặt giống y đúc người phụ nữ hắn yêu nhất...
Lam Ái Vy tiến lại xem tệp hồ sơ trên bàn, cô sẽ đem bán những thông tin quan trọng về dự án cạnh tranh cho Nam gia. Tuy vừa nãy Nam Đình Ân có nói sẽ nhường lại dự án khánh thành khu đô thị mới cho Hạo Thuần Vương, nhưng với tính cách đặt lợi nhuận lên hàng đầu của Nam Mộ Khanh, ông ta sẽ không bao giờ nghe theo lời đứa con gái ngu ngốc chỉ biết chạy theo đàn ông. Huống chi lợi nhuận thu lại từ khu đô thị này vô cùng lớn...
Nếu thật sự Nam Mộ Khanh chịu nhường lại theo lời Nam Đình Ân nói, e rằng Hạo Thuần Vương đã không phải chuẩn bị sẵn hợp đồng phòng thủ. Loại người thông minh và mưu mô như hắn thừa biết thái độ của Nam gia, bên ngoài mặt thì muốn hợp tác đầu tư, nhưng thực chất lại ngầm muốn lật đổ tập đoàn Vương Nhất thông qua Nam Đình Ân...
Tập đoàn Vương Nhất từng bị khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng trong suốt hai năm, nếu lần hợp tác này thất bại, hắn sẽ khó có cơ hội vươn lên hàng ngũ đại gia tộc thêm một lần nữa. Đây cũng chính là điều Lam Ái Vy cô muốn...
Lam Ái Vy chụp lại những thông tin quan trọng có trong tờ hợp đồng dự bị. Xong đâu đấy, cô lấy liền xóa đoạn ghi hình của camera ẩn trên máy tính. Cô phải làm xong việc này trước khi ai đó bước vào ăn phòng này một lần nữa...
Lam Ái Vy kịp thời cất điện thoại vào túi áo cùng lúc cánh cửa được đẩy ra, Hạo Thuần Vương mang biểu cảm bực dọc bước vào, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cô...
"Cô còn làm gì ở đây..."
Lam Ái Vy chỉ về đống hồ sơ lộn xộn vừa nãy đã được xếp ngay ngắn trên bàn, cô bày ra biểu cảm vô tội đáp lại nghi vấn của hắn...
"Tôi thấy hồ sơ lộn xộn nên giúp ngài xếp gọn gàng lại..."
Hạo Thuần Vương không nói gì, hắn ra lệnh cho cô rời khỏi văn phòng để bản thân có không gian riêng tư làm việc, ngày mai hắn phải đến tập đoàn Mộ thị kí hợp đồng. Nếu năm xưa hắn không giúp Hạo Minh Huy tìm được chân tướng, e rằng bây giờ không phải vất vả hạ mình như thế nào...nhưng đến cuối cùng, cô ấy vẫn rời bỏ hắn vĩnh viễn...
Lam Ái Vy lặng lẽ đóng cửa phòng, cô dùng vài thao tác đơn giản để gửi thông tin cần thiết cho Nam gia, nhanh chóng liên lạc với tập đoàn nhà họ Nam...
"Chào ngài...Nam Mộ Khanh..."
- Tôi nhận được rồi...
"Chuyện đơn giản thường ngày ấy mà..."
- Tiền đã được chuyển về phía Hạo thiếu gia, cô không cần lo lắng đâu...
"Không ngờ Nam gia ngài cũng thích chơi trò đâm sau lưng thế này..."
- Haha...cô thông minh hơn đứa con gái ngu ngốc Nam Đình Ân của ta đấy. Nếu có cơ hội được hợp tác với Lam tiểu thư thêm lần nữa, thực sự là vinh hạnh của Nam mỗ ta...
"Ngài quá lời rồi, tôi còn công việc nên cúp máy trước..."
Lam Ái Vy khẽ mỉm cười hài lòng với những gì mà cô làm được. Nam Mộ Khanh cũng sẽ không bao giờ biết được cô từng ngu ngốc giống như Nam Đình Ân, mù quáng yêu một người đến mất hết tấtcả đến cuối cùng vẫn bị vứt bỏ. Nhưng chỉ cần trải qua một số chuyện đau tận xương tủy, ắt sẽ trưởng thành lên ngay thôi...
Bây giờ Lam Ái Vy không có chút tình yêu nam nữ nào với hắn, đừng trách tại sao cô ra tay tàn độc...có trách thì trách loại người khốn nạn như hắn vẫn sống quá tốt.